Mẹ 55 Tuổi Muốn Ly Hôn

8.End

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh lại muốn làm gì? Lại định tống tiền à?” 

 

“Đừng nói nghe khó nghe như thế chứ. 

 

“Anh em trong nhà mà gọi là tống tiền thì còn ra thể thống gì. 

 

“Mày cũng biết mà, cả nhà vợ anh, ăn uống sinh hoạt đều do một mình anh gánh, mày cũng nên phụ anh một tay chứ.” 

 

“Nếu tôi không đưa thì sao?” 

 

“Không đưa?” 

 

Ánh mắt anh tôi lập tức trở nên độc ác: “Vậy thì hai mẹ con cô đừng mơ thoát khỏi nhà họ Triệu.” 

 

“Địa bàn Giang Thành nhỏ thế thôi, sớm muộn gì tao cũng lần ra được chỗ ở của hai người, đến lúc đó đừng trách anh mày không nể tình anh em.” 

 

Đúng là tự chui đầu vào rọ mà, Triệu Gia Minh. 

 

Tôi không nói thêm một lời nào, lập tức chuyển cho anh ta ba mươi nghìn tệ.

 

Anh ta đưa sổ hộ khẩu lại cho tôi. 

 

“Thế mới đúng chứ, chỉ cần anh sống thoải mái, mày với mẹ mày có làm trời làm đất anh cũng chẳng quan tâm.” 

 

“Dù sao mày cũng nhiều tiền mà, bỏ tiền ra để được yên thân thì có gì không tốt?” 

 

Triệu Gia Minh cầm tiền, lại tiếp tục làm “chó trung thành” cho nhà Lý Thanh Thanh. 

 

Thủ tục ly hôn của mẹ tôi tiến hành rất thuận lợi. 

 

Lý do ba tôi chịu phối hợp ly hôn là vì anh tôi đã hoàn toàn mặc kệ ông ta. 

 

Còn tôi thì hứa rằng, chỉ cần ông ta phối hợp, tôi sẽ bỏ tiền thuê người chăm sóc ông. 

 

Ông ta thật sự tin. 

 

Cũng giống như ngày xưa tôi từng tin, ông sẽ giữ lời trước mặt cảnh sát rằng sẽ không bao giờ đánh tôi và mẹ nữa. 

 

Mẹ tôi không biết viết tên mình. 

 

Trước đó khi ký hợp đồng làm bảo mẫu, tôi đã từng dạy bà từng nét một. 

 

Tại phòng dân chính, chữ ký của bà trên các loại giấy tờ vẫn xiêu vẹo nguệch ngoạc. 

 

Động tác bà ký tên in sâu trong mắt tôi, bất chợt chồng khớp với vô số lần tôi từng đặt bút ký tên. 

 

Đăng ký vay vốn học tập, xin học bổng quốc gia, nhận thư mời từ doanh nghiệp lớn, ký hợp đồng mua nhà... 

 

Tôi từng bước từng bước bước ra khỏi bùn lầy, cuối cùng cũng đến được nơi phồn hoa rực rỡ. 

 

Và hôm nay, tôi cuối cùng cũng đã kéo được mẹ mình ra khỏi vũng lầy đó.

 

14 

 

Ba tôi từ đầu đến cuối không nói một lời. 

 

Thỉnh thoảng ông lại nhìn mẹ tôi – người ăn mặc chỉn chu xinh đẹp, rồi lại nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch của chính mình. 

 

Lòng tự tôn của người đàn ông từng bành trướng suốt mấy chục năm, lúc này đã vỡ vụn tan tành. 

 

Sau khi lấy được giấy chứng nhận ly hôn, nhân lúc mẹ tôi đi vệ sinh, ông ta nhờ hộ lý đẩy xe lăn đến bên cạnh tôi. 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Ông nói: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-55-tuoi-muon-ly-hon/8-end.html.]

“Trân Ái à, trước kia là ba có lỗi với con và mẹ con, con còn bỏ tiền thuê hộ lý cho ba, thật sự khiến ba thấy hổ thẹn.” 

 

Nhưng cho dù ông có nhận ra lỗi lầm thì sao chứ? 

 

Những quá khứ đầy đau đớn đó có thể xóa sạch chỉ bằng một câu nói sao? 

 

Huống hồ gì, ông ta chẳng qua là đã nhìn rõ thực tế mà thôi. 

 

Anh tôi sau khi tống tiền được một khoản thì biến mất không tung tích. 

 

Bây giờ, ông ta cảm thấy người duy nhất còn có thể dựa vào chỉ còn lại tôi. 

 

Tôi khẽ cười, nói: 

 

“Không sao đâu, đó là điều con nên làm.” 

 

Người hộ lý đó chỉ chăm sóc ông ta trong vòng một tuần mà thôi. 

 

Một tuần sau, ông ta và Triệu Gia Minh sẽ cùng nhau ngồi tù. 

 

Chủ nhà nơi mẹ tôi làm bảo mẫu có một căn biệt thự ở Malaysia.

 

Mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và hè, cả gia đình họ đều đưa con sang đó nghỉ dưỡng.

 

Họ rất quý mẹ tôi, nói rằng sau này muốn đưa mẹ tôi cùng sang nước ngoài. 

 

Tôi lập tức đưa mẹ đi làm hộ chiếu. 

 

Ngày hôm sau sau khi ly hôn với ba tôi, bà cùng gia đình chủ nhà xuất ngoại. 

 

Còn tôi, chỉ với một đơn kiện, đã đưa ba và anh trai tôi ra tòa vì tội tống tiền. 

 

Ngày ly hôn, mẹ tôi còn lau nước mắt nói rằng, sống với ba tôi hơn nửa đời người, thấy ông ấy sống khổ sở như vậy vẫn có chút không nỡ. 

 

Nếu bà biết chính tay tôi đã đưa ba và anh vào tù, e là bà sẽ càng thấy buồn hơn. 

 

Nhưng tôi không thể giảng đạo lý với bà. 

 

Tôi cũng không thể trách bà vì điều đó. 

 

Tôi luôn cảm thấy, đem toàn bộ trách nhiệm về sự thiếu hụt văn hóa của môi trường sống quy lên một người là một điều quá khắt khe. 

 

Ngày xét xử tại tòa rất náo nhiệt. 

 

Cả nhà Lý Thanh Thanh làm ầm ĩ trên hàng ghế khán giả, bị nhân viên tòa án mời ra ngoài. 

 

Anh tôi và ba tôi thì dùng đủ loại lời lẽ thô tục nguyền rủa tôi c.h.ế.t không toàn thây. 

 

Khoảnh khắc quan tòa gõ búa tuyên án, tôi cảm thấy một sự giải thoát chưa từng có. 

 

Xét tổng hợp các yếu tố, anh tôi bị tuyên án năm năm, ba tôi bị ba năm tù giam. 

 

Lúc bước ra khỏi tòa án, tôi nhận được một bức ảnh mẹ gửi từ Malaysia. 

 

Ánh hoàng hôn cam đỏ chiếu rọi bãi biển Tanjung Aru. 

 

Bà vẫy tay thật cao, chiếc khăn choàng trên người bay lượn như hình dáng của gió. 

 

Trên thân hình gầy gò ấy, đã dần mọc lại m.á.u thịt mới. 

 

Gió rất tự do. 

 

Và chúng tôi, cuối cùng cũng đã được tự do. 

 

( End )

Bạn cần đăng nhập để bình luận