Mẹ 55 Tuổi Muốn Ly Hôn

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nhếch môi cười nói: 

 

“Tôi đang khuyên mẹ tôi đó, đã định ly hôn rồi thì còn việc gì phải nấu cơm rửa bát cho lũ sâu mọt các người nữa? Dù là một con chó, ăn của người ta vài bữa cũng biết vẫy đuôi lấy lòng, còn có tình nghĩa hơn các người nhiều.” 

 

Nghe vậy, sắc mặt mọi người trong phòng khách đều thay đổi. 

 

Lý Thanh Thanh thì hoàn toàn trở mặt với tôi, cãi nhau um sùm. 

 

Mẹ tôi nghe thấy ồn ào liền chạy từ bếp ra. 

 

Ba tôi vừa thấy bà, lập tức mắng xối xả: 

 

“Phùng Huệ, bà xem bà sinh ra thứ gì thế này hả!” 

 

Mẹ tôi tính tình rất hiền, cả đời chưa từng mắng ai bao giờ.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Mẹ tôi mấp máy môi, rất lâu cũng không nói được lời phản bác nào. 

 

Cuối cùng, bà chỉ nhỏ giọng nói một câu: 

 

“Triệu Thiết Trụ, tôi nói rồi, tôi muốn ly hôn với ông.” 

 

Ba tôi lớn tiếng hơn nữa: 

 

“Bà mau đi thu dọn đồ đạc! Muốn cút thì cút, mẹ nó, tôi còn cho bà mặt mũi à!” 

 

Mọi người trong phòng khách giả vờ khuyên can vài câu lấy lệ. 

 

Tôi định mở miệng mắng thêm một trận, thì mẹ tôi khẽ vỗ mu bàn tay tôi, lắc đầu với tôi. 

 

Tôi đành phải theo mẹ vào phòng. 

 

Trước khi đóng cửa, tôi còn nghe thấy anh tôi mắng một câu: 

 

“Đúng là hai thứ không biết điều.” 

 

04 

 

Trước đó tôi đi công tác ở Hồng Kông, công việc bận rộn nên không liên lạc gì với gia đình. 

 

Lúc mẹ tôi thu dọn đồ đạc, qua tình hình bên ngoài và vài lời bà nói, tôi cũng ghép lại được đại khái mọi chuyện. 

 

Bà ngoại của chị dâu Lý Thanh Thanh bị xuất huyết não, phải nhập viện ở bệnh viện trung tâm thành phố. 

 

Lấy lý do chăm sóc người già, ba mẹ và em trai của Lý Thanh Thanh dọn hết đến nhà tôi ở.

 

Nói là chăm sóc người bệnh, nhưng thật ra người đưa cơm là mẹ tôi, người đút ăn là mẹ tôi, người đổ chất thải là mẹ tôi, người lau người cho bệnh nhân cũng là mẹ tôi. 

 

Ngoài việc chăm sóc người bệnh, mẹ tôi còn phải lo cơm nước cho cả đám người trong nhà. 

 

Lý Thanh Thanh nói ba mẹ cô ta hiếm khi đến, nên mỗi bữa đều phải tiếp đãi chu đáo. 

 

Chưa hết, mẹ tôi còn phải chăm sóc em trai của Lý Thanh Thanh. 

 

Thằng bé đi không nhìn đường, ngã một cú, kêu đau người. 

 

Anh trai ngốc của tôi, vì muốn lấy lòng nhà vợ, nói lúc nhỏ anh cũng từng bị ngã, mẹ tôi xoa bóp cho mỗi tối là khỏi ngay. 

 

Thế là theo yêu cầu của mọi người, mẹ tôi mỗi đêm đều phải dành nửa tiếng xoa bóp cho em trai của Lý Thanh Thanh. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-55-tuoi-muon-ly-hon/2.html.]

Mẹ tôi nói thật ra mấy việc đó bà không để tâm, chăm ai mà chẳng là chăm, chỉ cần cả nhà yên ổn là được. 

 

Điều khiến bà lạnh lòng là, dạo trước bà bị ốm, nằm bẹp giường không dậy nổi. 

 

Bà nhờ anh tôi lái xe chở bà đi khám, nhưng anh tôi bảo phải lái xe đưa vợ và nhà vợ đi chơi. 

 

Anh ta bảo mẹ cứ nằm trên giường nghỉ đi, nếu đỡ hơn thì nhớ đến bệnh viện thăm bà ngoại của chị dâu. 

 

Mấy người đó cộng thêm ba tôi, vừa đúng một xe đầy. 

 

Họ đi suốt một ngày không về. 

 

Mẹ tôi nằm trên giường cả ngày. 

 

Nhịn đói suốt cả ngày. 

 

Cuối cùng là chính bà tự gọi 120, nhân viên y tế nhờ ban quản lý tòa nhà mở khóa cửa, rồi dùng xe cứu thương đưa bà đến bệnh viện.

 

Sau khi ba tôi và mọi người về, họ nghe tin này từ miệng hàng xóm. 

 

Sau đó, họ đến bệnh viện mắng mẹ tôi một trận. 

 

Ba tôi nói mẹ chỉ giỏi bày trò, chuyện cỏn con mà cũng gọi 120, không chỉ tốn tiền mà còn để người ngoài chê cười. 

 

Anh tôi thì nói mẹ bệnh không đúng lúc, bà ngoại của chị dâu đã đang bệnh, giờ lại thêm một người nữa cần chăm sóc. 

 

Lý Thanh Thanh nói mẹ tôi chắc chắn là ghen tỵ vì anh tôi đưa họ đi chơi, tức đến phát bệnh, nói mẹ tôi nhỏ nhen. 

 

Nghe đến đây, tôi tức đến run cả người. 

 

Mẹ tôi là người rất tiết kiệm, bình thường có ốm mấy cũng không chịu uống thuốc, chỉ khi không chịu nổi mới đến phòng khám nhỏ lấy ít thuốc. 

 

Bà phải đau đến mức nào mới lựa chọn tự mình gọi 120? 

 

Tôi nhìn bóng lưng gầy gò, đầy xương của mẹ, lặng lẽ lau đi nước mắt đang trào ra. 

 

Lau mãi không hết. 

 

Mẹ tôi nói chị dâu sợ lây bệnh, ở phòng bệnh một lúc rồi kéo cả nhà về luôn. 

 

Một cô chú cùng phòng bệnh thấy mẹ tôi đáng thương, đặc biệt dặn người nhà mang thêm cơm, chia cho mẹ tôi một nửa. 

 

Cũng chính lúc đó, mẹ tôi nhận ra rằng, trong mắt ba và những người kia, bà thậm chí còn không bằng một người xa lạ. 

 

Và cuối cùng, bà mới có ý định ly hôn.

 

05 

 

Mẹ tôi chỉ có rất ít hành lý. 

 

Cả nửa đời người vì gia đình này mà vất vả, cuối cùng chỉ cần một túi hành lý là có thể mang đi hết tất cả đồ đạc của bà. 

 

Khi mẹ tôi xách túi hành lý bước ra khỏi phòng, mẹ của chị dâu làm bộ làm tịch chạy tới giành lấy túi hành lý trong tay bà. 

 

“Ôi chao, thông gia à, chị làm gì vậy?” 

 

“Tất cả là lỗi của chúng tôi, đúng là không nên dọn vào ở, làm hai vợ chồng chị cãi nhau ra nông nỗi này, đúng là tội lỗi lớn quá rồi!” 

 

Mẹ của Lý Thanh Thanh mập mạp, kéo qua kéo lại với mẹ tôi được vài cái thì liền kêu lên một tiếng “ai da” rồi bảo bị trẹo lưng. 

 

Ba của Lý Thanh Thanh bước tới một bước, định đẩy mẹ tôi vào tường, nhưng bị tôi chặn lại. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận