Mẹ 55 Tuổi Muốn Ly Hôn

1

Mẹ tôi ở tuổi 55 đề nghị ly hôn. 

 

Ba tôi quát bà: “Muốn cút thì cút.” 

 

Anh tôi mắng bà: “Không biết điều.” 

 

Tôi băng qua một mớ hỗn độn, nắm lấy tay bà nói: 

 

“Mẹ, con đưa mẹ đi.” 

 

01 

 

Khi tôi về đến nhà, phòng khách đã chật kín người. 

 

Ba tôi, anh tôi, chị dâu tôi, và cả một nhà chị dâu Lý Thanh Thanh đều đang ngồi đó. 

 

Chỉ có mẹ tôi một mình trong bếp rửa chén. 

 

Thấy tôi, ba tôi dập điếu thuốc vào gạt tàn, cáu kỉnh nói: 

 

“Mau đi khuyên con mẹ hồ đồ của mày đi, nhà thông gia còn đang ở đây, bà ta còn định làm loạn cái gì nữa chứ?” 

 

Tôi đảo mắt nhìn quanh, hỏi: 

 

“Sao họ lại đến ở nhà mình?” 

 

Mẹ của chị dâu cười giải thích: 

 

“Bà ngoại của Thanh Thanh nhập viện, cần người chăm sóc, nghĩ là chỗ này gần bệnh viện trung tâm thành phố hơn nên mới…” 

 

Bà ta chưa nói hết câu, anh tôi đã ngắt lời: 

 

“Được rồi, mẹ, mẹ giải thích với một đứa người ngoài như nó làm gì?”

 

Anh ta nhìn tôi: 

 

“Không biết mẹ mày phát điên cái gì, già rồi mà còn đòi ly hôn, không thấy mất mặt sao?” 

 

“Mẹ tôi?” 

 

Tôi bật cười lạnh một tiếng: 

 

“Vậy anh chui từ kẽ đá nào ra thế?” 

 

“Mày…” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Anh tôi không ngờ tôi lại phản bác, nhất thời nghẹn lời. 

 

Chị dâu Lý Thanh Thanh vội vàng hòa giải: 

 

“Trân Ái à, anh em chỉ lỡ lời thôi, gọi em về là muốn em khuyên mẹ, bà cứ làm loạn thế này cũng không tốt cho ai cả.” 

 

“Được, tôi sẽ khuyên.” 

 

Tôi đi thẳng vào bếp, bê chồng bát đĩa mẹ tôi còn chưa kịp rửa. 

 

Ầm một tiếng, tôi ném thẳng xuống nền phòng khách.

 

02 

 

Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã có hai nhận thức. 

 

Tôi là người không được yêu thích nhất trong nhà. 

 

Mẹ tôi là người làm việc cực nhọc nhất trong nhà. 

 

Khi còn ở nhà ông bà nội, tôi vĩnh viễn không được ngồi ăn trên bàn. 

 

Sau khi mẹ tôi vất vả nấu nướng xong và bưng đồ ăn lên bàn, ông nội luôn giả vờ khách sáo mà nói: 

 

“Tiểu Huệ à, chỗ ngồi không đủ, con đưa Tiểu Nam vào bếp ăn đi.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-55-tuoi-muon-ly-hon/1.html.]

Lúc sinh ra, gia đình đặt tên cho tôi là Triệu Thắng Nam. 

 

Sau này mẹ tôi thấy cái tên đó khó nghe, lén dẫn tôi đi đến đồn công an để đổi tên. 

 

Mẹ tôi không học nhiều, khi nhân viên hỏi bà muốn đổi tên gì, bà chỉ nghĩ ra được cái tên “Trân Ái”. 

 

Bà nói tôi xứng đáng được mọi người trân trọng và yêu thương. 

 

Thế là tôi từ Triệu Thắng Nam trở thành Triệu Trân Ái. 

 

Thật ra được ăn trong bếp tôi cũng rất vui, vì mẹ luôn lén dành cho tôi vài miếng thịt. 

 

Bên ngoài, cả đám người trong nhà ăn uống vui vẻ, náo nhiệt.

 

Hai mẹ con tôi ăn trong bếp cũng rất vui vẻ. 

 

Sau khi đi học, thành tích học tập của tôi luôn rất tốt. 

 

Nhưng đến năm lớp 9, ba tôi không cho tôi học tiếp nữa. 

 

Ông nói ông có mối quan hệ, có thể sắp xếp cho tôi vào làm trong xưởng, mỗi tháng ít nhất kiếm được một ngàn rưỡi. 

 

Tôi gửi về nhà một ngàn mỗi tháng, cộng với tiền tiết kiệm trong nhà, là có thể mua một căn nhà trong thành phố cho anh tôi, để anh ấy có thể thuận lợi cưới vợ. 

 

Mẹ tôi không đồng ý, ba tôi đánh bà một trận, nhưng bà vẫn không nhượng bộ. 

 

Bà mang khuôn mặt bầm tím vì bị đánh đến cầu xin giáo viên chủ nhiệm của tôi, nói bà nhất định sẽ đóng đủ học phí, xin nhà trường rộng lòng cho vài ngày. 

 

Bà đi làm khuân gạch ở xưởng gạch, một viên gạch được một xu, ngày đêm không nghỉ, khuân đến mức đầu ngón tay rách toạc m.á.u thịt, cuối cùng cũng gom đủ tiền học cho tôi. 

 

Rồi ngay trong ngày bà đóng học phí cho tôi xong, bà lại bị ba tôi đánh thêm một trận.

 

03 

 

Để đưa mẹ thoát khỏi ngôi nhà này, tôi đã liều mạng học hành. 

 

Sau khi đậu vào một trường đại học trọng điểm, tôi không ngừng khuyên mẹ ly hôn. 

 

Nhưng lúc đó anh tôi đang trong giai đoạn bàn chuyện cưới xin với người ta. 

 

Mẹ tôi nói lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt, bà phải ở lại lo liệu giúp anh tôi. 

 

Mẹ tôi chính là kiểu người như vậy. 

 

Bà rất biết cách yêu người khác. 

 

Chỉ là… không biết cách yêu chính mình. 

 

Sau khi chị dâu Lý Thanh Thanh gả vào nhà, cô ta càng được ba và anh tôi hậu thuẫn mà lấn át mẹ tôi. 

 

Mỗi bữa cơm không được ít hơn bốn món, nếu không là không coi trọng cô ta. 

 

Người nhà cô ta bệnh, mẹ tôi phải hằng ngày nấu canh bổ mang đến thăm, nếu không là không coi trọng cô ta. 

 

Mẹ tôi phải giặt tay quần áo lót cho cô ta mỗi ngày, nếu không là không coi trọng cô ta. 

 

⋯⋯ 

 

Anh tôi với chuyện đó hoàn toàn không có ý kiến gì.

 

Thậm chí còn cho rằng mẹ tôi nên làm tốt hơn nữa. 

 

Ba tôi cũng không có ý kiến gì. 

 

Lúc tiếp đãi nhà thông gia, ông cảm thấy rất nở mày nở mặt. 

 

Cả hai người họ đều là những kẻ sĩ diện đến cực độ. 

 

Vì thế khi tôi ném chồng bát đĩa xuống nền phòng khách, hai người họ tức đến trợn mắt nghiến răng. 

 

“Triệu Trân Ái, mày phát điên cái gì ở đây hả?” 

 

Anh tôi hận không thể lao lên đ.ấ.m tôi một cú, nhưng bị mẹ vợ của anh ta kéo lại. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận