Ba tôi và anh tôi chỉ đứng khoanh tay một bên xem náo nhiệt.
Như thể người bị bắt nạt chẳng phải là vợ hay mẹ ruột của họ.
Mẹ tôi không nhìn bất kỳ ai trong nhà thêm nữa, tôi che chắn cho bà, hai mẹ con thẳng tiến ra cửa.
Lúc mẹ tôi đang thay giày, ba tôi cuối cùng cũng lên tiếng.
“Phùng Huệ, nếu hôm nay bà dám bước ra khỏi cánh cửa này, thì nhà họ Triệu chúng tôi sẽ không nhận mẹ con bà nữa!”
“Không nhận thì thôi, ông nghĩ có ai thèm chắc?”
Tôi không thể kìm nén được nỗi phẫn uất trong lòng nữa, trút hết mọi tức giận lên đầu đám người trong nhà.
Tôi chỉ vào ba tôi:
“Ông chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ giỏi bắt nạt người nhà, ích kỷ nhỏ nhen, ra ngoài thì không dám nói lớn tiếng, chỉ biết bắt nạt mỗi mẹ tôi!”
Chỉ vào anh tôi:
“Anh là cái đồ phản bội ăn cháo đá bát, suốt ngày hùa theo người ngoài, không có chính kiến, chỉ biết nịnh bợ nhà vợ, đúng là một kẻ vô dụng!”
Chỉ vào Lý Thanh Thanh:
“Mỗi bữa phải đủ bốn món, bộ cô ở nhà không được ăn cơm, đến nhà tôi xin ăn à?”
Chỉ vào mẹ của Lý Thanh Thanh:
“Mẹ bà bệnh mà bắt mẹ tôi nấu canh, thức đêm, lau rửa thân thể, nhà bà không còn ai sống nữa sao?”
Chỉ vào em trai của Lý Thanh Thanh:
“Tự mình không nhìn đường té ngã, còn bắt mẹ tôi đ.ấ.m bóp xoa lưng, sao? Té đến mức thành tàn tật rồi à?”
Chỉ vào ba của Lý Thanh Thanh:
“Còn ông nữa, mẹ tôi cơm nước hầu hạ tử tế các người, mà ông còn dám đẩy bà ấy? Đồ lòng lang dạ sói!”
“Triệu Trân Ái, mày muốn bị đánh phải không?”
Anh tôi xắn tay áo định lao tới.
Tôi móc con d.a.o gọt trái cây giấu trong túi ra, lạnh lùng nói:
“Nếu không sợ c.h.ế.t thì thử động vào tôi xem.”
“Triệu Trân Ái, mày điên rồi hả?”
Lý Thanh Thanh vội kéo anh tôi lại.
Tôi liếc nhìn cả căn phòng một lượt:
“Tôi sẽ tìm luật sư soạn thảo đơn ly hôn mang đến, từ nay về sau các người có sống hay c.h.ế.t cũng không liên quan gì đến hai mẹ con tôi nữa!”
Nói xong, tôi một tay xách túi hành lý của mẹ, một tay nắm lấy bà, kéo ra khỏi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-55-tuoi-muon-ly-hon/3.html.]
“Mẹ, con đưa mẹ về nhà.”
06
Năm ngoái, tôi mua một căn hộ rất nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách, không nói với bất kỳ ai.
Mẹ tôi sau khi sắp xếp gọn gàng đồ đạc, vẫn còn chưa hết sợ.
“Trân Ái à, con nói xem, sao lại rút d.a.o ra làm gì? Nhỡ đâu làm mình bị thương thì sao? Sau này đừng hồ đồ như vậy nữa nhé.”
Tôi ngồi sát bên mẹ, nhẹ nhàng ôm lấy bà, nói:
“Vì con đã quyết tâm nhất định phải đưa mẹ rời khỏi đó.
“Giống như năm con thi đại học xong, mẹ cầm d.a.o đưa con rời khỏi quê vậy.”
Nhất Phiến Băng Tâm
Khi tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, ông bà nội tôi hiếm hoi chủ động mời hai mẹ con về quê tụ họp.
Họ nói là để chúc mừng việc tôi đậu đại học.
Nhưng khi về đến quê mới phát hiện, đó rõ ràng là một bữa tiệc Hồng Môn.
Ông bà nội tôi nghe người ta nói, con gái một khi đã vào đại học thì giống như cánh diều đứt dây, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Điều đó khiến họ – những người vẫn luôn nhắm đến tiền sính lễ của tôi để bù đắp cho cháu trai lớn – vô cùng lo lắng.
Họ cùng ba tôi và anh tôi bàn bạc, tìm một gia đình ở trong làng có điều kiện tương đương, nhận của họ mười vạn đồng làm sính lễ, ăn một bữa cơm coi như tiệc cưới.
Rồi để nhà kia mang tôi đi, biến chuyện này thành đã rồi.
Tôi thấy tình hình không ổn, liền đá đổ bàn ăn rồi bỏ chạy.
Nhưng thế cô sức yếu, bị họ bắt trở lại.
Mẹ của người đàn ông kia thấy tôi cứng đầu, liền bảo con mình mau mang tôi về để “làm chuyện đó” cho xong.
Họ dùng giẻ rách bịt miệng tôi, lấy dây thừng trói tôi thật chặt.
Gã đàn ông ấy vác tôi lên vai, từng bước từng bước đi về nhà hắn.
Khi tôi tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết, thì mẹ tôi – lúc đó đang bị nhốt trong nhà kho – không biết từ đâu lấy được một con d.a.o bếp, lao tới.
Tóc tai rối bù, tay cầm dao, thấy ai là vung lên chém, bà liều mạng cứu tôi ra.
“Ai dám động vào con gái tôi! Không sợ c.h.ế.t thì cứ xông lên!”
“Con gái tôi giỏi giang, con bé nhất định phải học đại học! Nếu các người dám hủy hoại con bé, tôi liều mạng với các người!”
Năm đó, tôi vốn bị suy dinh dưỡng, vậy mà vẫn cao được một mét bảy.
Mẹ tôi cao chưa đến một mét sáu.
Thêm vào đó là bao năm vất vả lao động, bà gần như chỉ còn da bọc xương.
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy bóng lưng của bà thật vĩ đại.
Vĩ đại hơn cả bầu trời và mặt đất.