Mẹ 55 Tuổi Muốn Ly Hôn

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Triệu Trân Ái, mày giấu mẹ ở đâu rồi?” 

 

“Tôi đâu có giấu, mẹ đang đi làm, bận tối mắt tối mũi, không nghe máy là chuyện bình thường thôi.” 

 

“Đi làm?” 

 

Anh tôi mặt đầy khinh thường: 

 

“Bà ấy không có bằng cấp, không có kinh nghiệm thì làm được cái gì? Bảo bà ấy mau chóng quay về chăm sóc ba đi! Tao chịu hết nổi rồi đây này!” 

 

Tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân — mặt mũi hốc hác, râu ria lởm chởm, quần áo loang lổ đầy vết dầu mỡ. 

 

Tôi bật cười nói: 

 

“Mẹ đang làm bảo mẫu cho nhà người ta, lương tháng tám nghìn. 

 

“Nếu muốn mẹ quay về cũng được thôi, các người trả sáu nghìn mỗi tháng, tôi đảm bảo ngày mai bà ấy sẽ quay về chăm sóc các người chu đáo tận răng.” 

 

“Mẹ kiếp, mày nằm mơ đấy à?!” 

 

Anh tôi giận dữ gào lên: 

 

“Bà ấy chăm sóc nhà mình là lẽ đương nhiên! Có nhà nào mẹ già chăm sóc cả nhà mà còn đòi tiền không? Mấy chuyện như thế cũng chỉ có hai mẹ con mặt dày tụi mày mới dám làm ra thôi!” 

 

Mặt dày… 

 

Thật nực cười, còn ai mặt dày hơn đám người nhà họ Triệu các người chứ?

 

Thấy tôi mặt lạnh như tiền, anh tôi mới ý thức được hôm nay mình đến là để cầu xin. 

 

Anh ta đổi giọng nói: 

 

“Trân Ái à, chuyện này thật sự không thể trách anh được, là mẹ ngốc quá, chị dâu mày bảo gì bà ấy cũng nghe theo.”

 

“Mày nói xem, anh lấy được vợ cũng đâu có dễ, chẳng phải nên dỗ dành cô ấy một chút sao!” 

 

“Triệu Gia Minh,” tôi nói, “mẹ không ngốc, bà chỉ là yêu anh thôi.” 

 

Vì yêu anh, vì yêu cái nhà này, nên bà mới cam chịu tất cả, không oán không than. 

 

Nhưng trong lòng những người như các anh, bà chỉ là một kẻ ngu ngốc không thuốc chữa. 

 

Anh tôi sững người một giây, rồi giơ một tay lên thề thốt: 

 

“Anh biết rồi, anh biết rồi! Anh đảm bảo, sau khi mẹ quay về, tuyệt đối sẽ không để bà ấy chịu thêm chút khổ nào nữa, thật đấy!”

 

“Mày cho mẹ về đi, Thanh Thanh cũng nói rất nhớ mẹ, còn muốn tổ chức tiệc đón mẹ nữa cơ mà!” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Tất nhiên tôi không tin một chữ nào trong mấy lời dối trá đó. 

 

Nhưng tôi vẫn theo anh ta về nhà họ Triệu một chuyến. 

 

Lý do rất đơn giản — để nộp đơn ly hôn cần có sổ hộ khẩu của đương sự. 

 

Mà sổ hộ khẩu của nhà tôi đã bị ba tôi khóa chặt trong tủ.

 

12 

 

Không còn ai dọn dẹp, nhà cửa loạn như bãi rác. 

 

Vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi chất thải nồng nặc. 

 

Lý Thanh Thanh và cả nhà cô ta vì chán ghét ba tôi nên đã dọn ra ngoài ở. 

 

Tôi cố gắng nhịn mùi hôi thối bước vào phòng ba tôi. 

 

Trên tủ đầu giường đặt một bát cháo nguội đã khô đóng váng. 

 

Ông ta nằm trên giường, trông như một khúc gỗ mục nát đang phân hủy. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-55-tuoi-muon-ly-hon/7.html.]

“Triệu Thiết Trụ, ông đã bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay chưa?” 

 

Lúc trẻ dựa vào thân thể đàn ông mà đánh vợ mắng con, lúc già bị chính đứa con trai ông cưng chiều nhất bỏ mặc trong căn nhà này. 

 

Cơm nguội cháo lạnh, sống c.h.ế.t mặc kệ. 

 

“Mày đến làm gì? Phùng Huệ đâu? Bảo con đàn bà đê tiện đó mau quay về hầu hạ tao!” 

 

“Mẹ tôi sẽ không quay lại nữa.” 

 

Tôi thản nhiên nói: 

 

“Tôi đến để lấy sổ hộ khẩu, để mẹ tôi nộp đơn ly hôn.” 

 

“Phì!” 

 

Ba tôi nằm trên giường nhổ một bãi nước bọt, b.ắ.n thẳng vào cái chăn bẩn thỉu đầy vết ố. 

 

“Phùng Huệ đã gả cho ông đây thì cả đời là người của ông! Tao bảo nó c.h.ế.t thì nó không được sống!”

 

“Nó sinh ra là để hầu hạ ông đây! Cả đời này nó đừng mong rời đi!” 

 

Tình huống này, đương nhiên tôi đã sớm lường trước.

 

Tôi cười lạnh nói: 

 

“Giờ đến đi vệ sinh ông cũng không tự làm được, ông còn dọa được ai nữa chứ?” 

 

“Ông không đưa sổ hộ khẩu cũng được thôi, dù sao từ giờ tôi và mẹ cũng sẽ không bước chân vào cái nhà này thêm lần nào nữa.” 

 

“Dù trên danh nghĩa pháp luật tôi có trách nhiệm phụng dưỡng, thì một tháng năm ngàn có thể nuôi sống một người, một tháng năm chục cũng vẫn có thể nuôi sống một người.” 

 

“Triệu Thiết Trụ, tôi tuy không thể tự tay g.i.ế.c ông, nhưng tôi có thể khiến ông sống không bằng chết.” 

 

“Con tiện nhân thối tha, mày dám uy h.i.ế.p tao à?” 

 

Ba tôi dùng tay phải còn chưa liệt cố sức nhấc bát cháo trên tủ đầu giường lên, ném về phía tôi. 

 

“Ông đây có con trai, chẳng lẽ lại để mày – một đứa con gái – dắt mũi sao?” 

 

Tôi nghiêng người né sang bên, cái bát rơi xuống đất vỡ tan tành, vang lên một tiếng “choang” chói tai. 

 

“Con trai à?” 

 

Tôi cười nhạt: 

 

“Ý ông là cái thằng con trai vô tình khiến ông bị ngộ độc khí gas đó hả? Triệu Thiết Trụ, ông thật sự còn tin tưởng nó sao?” 

 

Tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt giễu cợt: 

 

“Đứa con trai cưng của ông đấy, nó từng nói thẳng với tôi rằng nó đã chán ngấy cái cảnh chăm sóc ông rồi. 

 

“Ông nghĩ xem, nếu tôi đưa cho nó chút tiền, bảo nó đem ông đi vứt dưới gầm cầu, liệu nó có nghe lời tôi không?” 

 

Tôi nhìn thấy trong mắt ba tôi thoáng qua vẻ hoảng sợ. 

 

Ông biết anh tôi sẽ làm thế, vì anh ta tham tiền. 

 

Ông cũng biết tôi làm được chuyện đó, vì ông đã làm đủ điều độc ác với tôi.

 

13 

 

Tôi vừa lấy sổ hộ khẩu ra từ tủ ngăn thì bị anh tôi giật lấy. 

 

Nhà cũ cách âm kém, rất rõ ràng là anh ta đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi giữa tôi và ba. 

 

Anh tôi cười gian xảo. 

 

“Em gái à, cứ thế lấy sổ hộ khẩu của nhà đem đi, chẳng phải không hay lắm sao?” 

 

Tôi biết rất rõ mục đích của anh ta, liền lén mở ứng dụng ghi âm trên điện thoại. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận