Mẹ 55 Tuổi Muốn Ly Hôn

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thanh Thanh ngẩng mắt liếc tôi một cái, cười khẩy nói: 

 

“Hôm đó lúc rời đi, chẳng phải cô nói sống c.h.ế.t gì cũng không liên quan đến hai người à? Giờ sao còn mặt dày mò tới đây làm gì?” 

 

Ánh mắt cô ta chuyển sang nhìn mẹ tôi, vẻ giễu cợt trên mặt càng rõ rệt. 

 

Mẹ tôi đang lau sàn thì động tác khựng lại. 

 

 

Tôi lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu, cầm lên giơ trước mặt: 

 

“Mẹ tôi đến là để thực hiện lần cuối cùng nghĩa vụ làm vợ. 

 

“Còn tôi — đến để đưa ba bản thỏa thuận ly hôn.” 

 

Lý Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu khỏi điện thoại. 

 

Ba tôi vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường cũng trợn to mắt, nhưng cơ thể còn chưa hồi phục nên chỉ có thể rên rỉ ú ớ. 

 

Lý Thanh Thanh giật lấy bản thỏa thuận ly hôn trong tay tôi, định xé đi. 

 

Tôi thản nhiên nói: 

 

“Cô cứ xé đi, tôi còn cả đống bản sao, tôi cũng chẳng thiếu mấy đồng tiền in đó.” 

 

Mẹ tôi lau xong sàn, đi đến chỗ bồn rửa để giặt giẻ lau.

 

Tôi đi ra ngoài cùng mẹ. 

 

Bộ quần áo bà đang mặc là tôi mua cho, dù đã chọn cỡ nhỏ nhất, mặc lên người bà vẫn rộng thùng thình. 

 

Mẹ tôi biết trong lòng tôi đang nghẹn khí, liền chủ động giải thích: 

 

“Gia Minh nói ba con bị ngộ độc khá nặng, con nhìn xem mấy người kia ai biết chăm sóc người khác đâu. 

 

“Nếu mẹ không đến, chẳng biết ba con sẽ bị họ làm cho thành cái dạng gì.” 

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Một luồng khí nghẹn lại trong cổ họng tôi, khô khốc, khó chịu. 

 

Tôi gần như bật cười vì tức. 

 

“Mẹ thấy cái lão đó đáng thương sao?” 

 

Tôi giơ tay run rẩy chỉ về hướng phòng bệnh: 

 

“Họ đã từng thấy mẹ đáng thương chưa? 

 

“Lần mẹ nhập viện đó, có ai trong số họ mang cho mẹ được một bữa cơm không? 

 

“Con nghe chuyện lúc đó của mẹ mà đau lòng đến rơi nước mắt. 

 

“Còn họ thì sao? Ngoài trách móc mẹ, sai bảo mẹ, họ đã từng làm gì cho mẹ chưa?” 

 

Cơn tức giận bộc phát bất ngờ của tôi khiến mẹ tôi giật mình, cả người khẽ run. 

 

Thật ra tôi có thể cảm nhận được, từ sau khi dọn ra khỏi nhà anh trai, mẹ tôi vẫn chưa thực sự ổn. 

 

Trong thâm tâm, bà vẫn là một người phụ nữ nông thôn truyền thống quá mức. 

 

Luôn cho rằng nhà cửa yên ổn là điều quan trọng nhất, gặp chuyện gì thì nhẫn nhịn là sẽ qua. 

 

Nếu không phải vì chuyện ở bệnh viện làm bà tổn thương quá sâu, bà cũng sẽ không có đủ dũng khí để đòi ly hôn, cũng sẽ không dọn khỏi nhà anh tôi. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-55-tuoi-muon-ly-hon/5.html.]

Nhưng cảm xúc đó sẽ duy trì được bao lâu? 

 

Với phần lớn những người lương thiện, thời gian luôn có thể xóa nhòa vết thương của họ. 

 

Họ luôn có thể trong dòng thời gian dài đằng đẵng và đau khổ ấy, nhớ lại đôi chút ký ức miễn cưỡng xem như hạnh phúc. 

 

Rồi tha thứ, rồi quay đầu, rồi lại lặp lại sai lầm. 

 

Nhưng mà… 

 

Dựa vào đâu chứ?

 

09 

 

Tôi xắn tay áo mẹ lên, trên cánh tay bà có một vết sẹo rất rõ. 

 

Đó là vết thương do ba tôi dùng d.a.o bếp c.h.é.m trúng. 

 

Khi tôi còn nhỏ, ông ta nghiện đánh bài, cá độ với đám người trong làng. 

 

Có lần ông thua liền mấy ngày, có người nhiều chuyện nói rằng nhà nào có con gái thì vận đen sẽ đeo bám, vì con gái là nghiệp chướng đầu thai. 

 

Ba tôi tức giận, uống rất nhiều rượu, về đến nhà thì phát điên, cầm d.a.o bếp nói muốn g.i.ế.c tôi để đổi vận. 

 

Tôi sợ đến mức không thể đứng vững, vừa khóc vừa chạy khắp sân. 

 

Mẹ tôi vừa tưới xong luống rau trở về thì thấy cảnh tượng ấy — ba tôi cầm d.a.o định c.h.é.m vào cổ tôi. 

 

Tôi giơ tay ra đỡ, lòng bàn tay bị rách, m.á.u không ngừng chảy ra. 

 

Mẹ tôi tay không lao vào giằng d.a.o từ tay ông ta, trong lúc giằng co, ba tôi vung một nhát c.h.é.m thẳng vào cánh tay mẹ. 

 

Máu thịt lật ra, gần như lộ cả xương. 

 

Lúc này, ông bà nội – nãy giờ chỉ đứng xem – mới chạy lại can ngăn. 

 

Họ không đưa mẹ tôi đến bệnh viện, chỉ gọi thầy thuốc trong làng đến khâu vài mũi, tiện thể sát trùng cho bàn tay tôi. 

 

Tôi mở bàn tay mình ra, hai vết sẹo vẫn còn rõ ràng. 

 

“Mẹ, mẹ có thể quên, nhưng con thì không.” 

 

“Con không quên ba đã từng muốn g.i.ế.c con, không quên ông bà nội đã từng muốn bán con đi, càng không quên từ nhỏ đến lớn, con và mẹ đã phải chịu bao nhiêu khổ sở trong ngôi nhà đó!” 

 

Mắt mẹ tôi đẫm lệ: 

 

“Lúc tiễn con đi học đại học, mẹ đã dặn con phải đi thật xa, đừng bao giờ quay về nữa, con bé này, sao cứ không nghe lời vậy chứ.” 

 

“Con không phải không nghe lời!” 

 

Tôi bắt đầu sụp đổ.

 

“Chính mẹ đã kéo con ra khỏi vũng bùn lầy nhà họ Triệu, nên con cũng muốn kéo mẹ lên một lần.” 

 

“Nhưng tại sao khi con đã đặt cái thang ngay trước mặt mẹ rồi, mẹ vẫn không chịu trèo lên, mẹ vẫn cứ muốn quay lại nhảy vào cái vũng bùn đó!” 

 

Tôi vừa khóc vừa lặng lẽ đối mặt với mẹ. 

 

Nước mắt tôi rơi thành từng giọt xuống nền đất. 

 

Mẹ tôi đã thỏa hiệp. 

 

Bà đã ký vào đơn ly hôn. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận