Lãnh Hương Ôn Ngọc

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

18 

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng còi xe. 

Lờ mờ nghe thấy có người gọi “Đốc quân”. 

 

Thẩm Lê Sơ cười buồn: 

"Chàng ấy chưa bao giờ đến những bữa tiệc thế này, lại càng không đích thân đến đón ta.” 

“Tống Ôn Ngọc, chàng ấy đến tìm cô." 

 

Ta không đáp. 

Cùng nàng ta rời khỏi phòng bao. 

 

Hạ Hoài Xuyên bước đến giữa sảnh, trong ánh mắt vây quanh của mọi người. 

Hắn mặc lễ phục màu đen,  trên vai là quân hàm trung tướng lấp lánh tua vàng sao bạc. 

So với ba năm trước,  Hạ Hoài Xuyên lại  càng thêm trầm ổn  điềm tĩnh. 

 

Nhưng với ta, hắn chỉ khẽ gật đầu xa cách: 

"Tống tiểu thư." 

Sau đó, dẫn Thẩm Lê Sơ rời đi. 

 

Ta thở phào nhẹ nhõm. 

Nhanh chóng dẹp mọi cảm xúc vô nghĩa, trò chuyện với bạn bè như không có gì. 

Mãi đến tối mới cáo từ. 

 

Mở cửa xe, ta mệt mỏi ngả người lên ghế. 

Ra lệnh cho tài xế: 

"Chạy chậm một chút." 

 

"Ôn Ngọc." 

Một giọng đàn ông trầm thấp bất ngờ vang lên, khiến ta giật mình tỉnh táo.

 

19 

Ở phía bên kia xe, Hạ Hoài Xuyên ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta. 

“Có thể gặp lại nàng ở Du Thành, ta rất vui.” 

 

Ta cuối cùng cũng buông xuống đề phòng, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt như cũ: 

“Đụng phải Đốc quân trong xe riêng, thật khó mà gọi là dễ chịu.” 

 

Trong mắt hắn thoáng qua một tia đau đớn, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. 

“Lần này đến, ta muốn nghiêm túc nói chuyện với nàng.”

“Chuyện ba năm trước, ta vẫn chưa trả lời.” 

“Ta có thể ly hôn với Thẩm Lê Sơ, quãng đời còn lại chỉ có nàng.” 

“Nếu như vậy… nàng có bằng lòng không?” 

 

Ta khẽ thở dài: 

“Hạ Hoài Xuyên, tám năm trước, trong lễ cưới, ngươi cũng từng nói câu đó.” 

 

Hắn mím môi, im lặng không nói. 

Rồi đưa tay vào túi quân phục, rút ra một vật đưa cho ta. 

“Đây là đóa hoa ngọc đó, thực ra hôm đó ta đã nhặt lại hết các viên ngọc, sửa lại rồi, nhưng mãi chưa có dịp đưa nàng.” 

 

Ta nhìn đóa hoa trong lòng bàn tay hắn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lanh-huong-on-ngoc/chuong-7.html.]

Ký ức bị niêm phong lại ùa về, hóa thành lửa giận. 

Nhưng rồi ta lại nghe được:

“Ôn Ngọc, khi ta xâu chuỗi hoa, trong lòng ta nghĩ đến… luôn là nàng, không phải là Sơ Lê, nàng có tin không?”

 

Ta im lặng một lúc, rồi đưa tay nhận lấy đóa hoa. 

Đây là đóa hoa ta từng đeo suốt năm năm, từng viên ngọc đều rất quen thuộc. 

Một viên trong số đó, quả thật bị sứt một góc. 

Chứng tỏ Hạ Hoài Xuyên đã nhặt lại toàn bộ rồi sửa lại thật. 

 

Khóe môi hắn khẽ cong, vui mừng: 

“Ôn Ngọc, nàng như vậy tức là đồng ý…” 

 

Chưa kịp nói hết câu, hắn kinh ngạc nhìn ta tiện tay ném đóa hoa ngọc ra ngoài cửa sổ. 

 

Ta quay đầu đi, giọng lạnh lẽo: 

“Những lời này, ngươi nên nói ba năm trước, không phải bây giờ.”

“Trái tim ta đã nát, không thể như chuỗi ngọc này, nối lại là lành.” 

 

Hạ Hoài Xuyên cứng người tại chỗ, niềm vui trong mắt bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại hoang tàn trống rỗng. 

Mắt hắn ươn ướt, giống như nước mắt sắp trào ra.

 

20 

Từ sau hôm đó, ta không bao giờ gặp lại Hạ Hoài Xuyên. 

Một người kiêu ngạo đến tận xương tủy như hắn, đã ba lần hạ mình cầu xin, quả là hiếm thấy. 

Đến nay đã ngoài ba mươi, hắn sẽ không bao giờ lỗ mãng như khi xông vào Thượng Hải năm xưa nữa. 

Về sau, ta cống hiến cho xã hội…

Sáng lập trường nữ sinh, tích cực quyên góp ủng hộ kháng chiến… 

Thỉnh thoảng ta nghe tin về hắn. 

Trải qua bao trận chiến lớn nhỏ, Hạ Hoài Xuyên thăng trầm giữa dòng quyền lực. 

Sau ngày Quốc khánh, ta tình cờ thấy tin hắn tham dự lễ trao huân chương trên báo. 

Cho đến một ngày, ta nhận được một bức thư. 

Đúng hơn là…di thư. 

Dòng đầu viết: “Gửi phu nhân thân yêu của ta.” 

Trong thư là lời xin lỗi muộn màng của hắn. 

Cuối thư, hắn mời ta đến nghĩa trang Công thần núi Mài Bàn, Thành Đô. 

Hạ Hoài Xuyên đã ch.ết. 

Ch.ết ở tuổi bốn mươi sáu, ch.ết dưới họng s.ú.n.g của kẻ thù xưa. 

Một người trung thành với tham vọng, cuối cùng cũng chôn vùi trong chính tham vọng đó.

Vì cảm khái cùng chút tiếc nuối, ta đến dự tang lễ. 

Gặp lại Thẩm Lê Sơ.  

Năm tháng trôi qua khiến nàng ta trầm lặng hơn hơn nhiều. 

Nhưng ánh mắt nhìn Hạ Hoài Xuyên, lại không có chút buồn thương. 

Lúc ấy ta mới biết…bọn họ đã ly hôn từ mười năm trước. 

Khi rời nghĩa trang, mưa phùn lất phất kéo dài bỗng chốc đã tạnh. 

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi cả trời đất. 

Ta thầm nghĩ, thật tốt biết bao.

Chúng ta không bị treo cổ trên nhánh cây thời đại cũ.

Không vướng mắc bởi tình cảm của một người đàn ông.

Mà đã hoàn chỉnh sống một cuộc đời thuộc về chính mình.

Hoàn toàn văn.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận