16
Ta không ngờ Hạ Hoài Xuyên lại phát đi.ên đến mức đuổi tận Thượng Hải, còn bắt cóc ta giữa phố.
Trong xe, miệng ta bị nhét giẻ.
Hạ Hoài Xuyên ngồi cạnh, mặt nghiêm nghị, ánh mắt đen như vực sâu khóa chặt ta.
Bao năm ngồi trên cao, không nói một lời cũng khiến người khác run sợ.
Vết thâm quầng dưới mắt càng khiến Hạ Hoài Xuyên thêm phần âm trầm dọa người.
Rõ ràng là mùa xuân ấm áp, nhưng ta vẫn toát mồ hôi lạnh.
Xe rẽ vào đường nhỏ ngoại thành, hắn mới tháo giẻ trong miệng ta ra, lạnh lùng nói:
"Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, muốn sống mà về Du Thành, hay ch.ết tại đây."
Lo sợ tan biến, lửa giận trong lòng bốc lên.
Ta bật cười mỉa mai:
"Vậy thì gi.ết đi. Năm năm qua, xem như ta mắt mù."
Gân xanh trên trán Hạ Hoài Xuyên giật giật, giọng nói kìm nén lửa giận:
"Tống Ôn Ngọc, rốt cuộc nàng đang làm loạn cái gì?
"Chỉ vì ta cưới Lê Sơ, nàng liền bỏ trốn tới Thượng Hải không nói lời nào?”
"Nàng lấy gì mà giận dỗi? Nàng có biết nàng và cha nàng nợ Thẩm gia hai mạng người không?"
Ta sững sờ:
"Chuyện đó liên quan gì đến ta và cha ta?"
Hắn cười lạnh:
"Năm đó nàng xin cha điều binh, khiến Thẩm gia tan nhà nát cửa, Lê Sơ bị bán vào kỹ viện, nàng tưởng không ai biết à?"
Ta và cha bị người ta vu oan, ta không nhịn nữa:
"Không đời nào! ta thậm chí không biết nàng ta là ai, cha ta càng không thể vì chuyện nhỏ nhặt mà hại cả gia đình người ta!"
Ta bỗng nhận ra điều gì, cười lạnh:
"Là Thẩm Lê Sơ nói với ngươi?"
Hắn không trả lời.
"Hạ Hoài Xuyên, cha ta là người đưa ngươi vào đời. ta là vợ ngươi suốt năm năm.”
“Chỉ một câu nói của nàng ta, ngươi đã tin là ta hại người?”
“Vì thế, sinh nhật ngươi, ngươi ép ta hành lễ nàng quỳ gối nàng ta trước mặt mọi người?
“Vì thế, ngươi dám vứt bỏ lời thề hôn nhân, ép ta làm thiếp, mặc nàng ta hành hạ ta?"
Ta kéo tay áo, để lộ những vết bỏng sần sùi trên tay:
"Năm xưa bị bắt, kẹp lửa dí vào tay, ta cũng không khai nơi ngươi ẩn náu.”
“Vì ta tin, tin ngươi sẽ đến cứu.”
“Nhưng giờ… ta hối hận rồi."
Ánh mắt hắn thoáng đau lòng.
Môi mím chặt, hai tay siết vào nhau,
Hạ Hoài Xuyên cố nói gì đó, cuối cùng cũng thốtđược một câu:
"Lúc đó ta thật sự quá giận…”
"Nàng không biết, phụ mẫu Lê Sơ mất sớm, là phụ mẫu nàng ấy cứu sống ta. Ta và nàng ấy lớn lên cùng nhau…"
"Hạ Hoài Xuyên, ta không quan tâm."
Ta cắt lời, lạnh lùng đáp:
"Chuyện của các người, ta không quan tâm. ta sẽ không quay lại!
“Nếu ngươi còn có chút lương tâm, hãy thả ta đi đi."
Hắn quay mặt đi, thoáng vẻ đau khổ, một lúc sau khẽ hỏi:
"Thật sự… không về nữa?"
Ta hỏi ngược lại:
"Về để làm gì? Ngươi nỡ để Thẩm Lê Sơ làm thiếp sao?"
Hạ Hoài Xuyên lại im lặng.
Một cơn buồn nôn trào lên cổ họng, ta không màng gì nữa, giật lấy s.ú.n.g bên hông hắn.
"Ta, Tống Ôn Ngọc, thà ch.ết không làm thiếp! Nếu không buông tha ta, thì b.ắ.n ch.ết ta ngay đi!"
Hạ Hoài Xuyên giữ chặt súng, ghì eo ta xuống, giọng run rẩy:
"Ôn Ngọc… đừng như vậy."
…
Sau khi xuống xe, ta dựa vào thân cây, nhìn chiếc xe dần chạy xa.
May mắn thay, ta đã cược đúng.
Hạ Hoài Xuyên… vẫn còn chút tình xưa, không nỡ gi.ết ta.
17
Từ đó về sau, bất kể ta ở đâu, cũng thường xuyên nhận được những món quà nặc danh.
Không phải trân bảo hiếm có, thì cũng là tranh cổ quý báu…
Ta chỉ liếc qua một cái, rồi đem bán giá cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lanh-huong-on-ngoc/chuong-6.html.]
Ba năm sau, Thượng Hải thất thủ, ta phải chạy vội về Du Thành đang gần nhất.
Trong buổi tiệc tụ họp bạn bè, ta vô tình gặp lại một người quen.
Nữ nhân ấy đứng tựa tường, hút thuốc phiện, ánh mắt mơ màng.
Son môi đỏ rực, trang sức lấp lánh lại càng làm gương mặt nàng ta thêm phần tái nhợt.
Ta khẽ cau mày, bước nhanh rời đi.
“Tống Ôn Ngọc?”
Nàng ta gọi ta lại.
Ta nhìn kỹ—
Thật bất ngờ, là Thẩm Lê Sơ.
Nàng ta nheo mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới, rồi bất ngờ mỉm cười, giơ tay ra.
Năm ngón tay đeo đầy nhẫn lớn lấp lánh.
“Tống tiểu thư, hối hận vì đã rời đi năm đó không?”
“Nếu cô ở lại bên Hoài Xuyên, những thứ này cũng có thể là của cô.”
Ta không đáp, chỉ bình tĩnh khuyên một câu:
“Thuốc phiện hại người, nên cai sớm.”
Nàng ta cắn môi, mắt đỏ lên, khẽ giọng:
“Nhưng ta… hối hận rồi.”
Ta khựng lại trong giây lát.
Có lẽ do tác động của thuốc phiện, hoặc do dồn nén lâu ngày không ai chia sẻ, Thẩm Lê Sơ kéo ta vào phòng bao vắng người, khóc lóc kể lể những năm qua bị Hạ Hoài Xuyên lạnh nhạt.
“Chàng ấy chỉ dùng tiền bạc để dỗ ta, bình thường đến một câu cũng chẳng muốn nói.”
“Cô xem, ta nghiện thuốc phiện rồi, chàng ấy cũng không hỏi lấy một câu…”
Vừa nói, nàng ta vừa hút thêm một hơi thuốc, nước mắt rơi lã chã.
Đối diện nữ nhân từng phá hoại hôn nhân của ta,
Ta lại chẳng còn hận nổi.
Chỉ thấy như người đứng bên bờ, lạnh lùng nhìn đám cháy lan dần.
Bất chợt, nàng ta siết chặt lấy cánh tay ta,
"Tất cả là tại cô, Tống Ôn Ngọc!
“Cô đã cướp đi năm năm của ta, còn muốn cướp chàng ấy cả đời sao!"
Ta gạt tay nàng ta ra, giọng ghét bỏ lãnh đạm:
"Thẩm Lê Sơ, không ai ép Hạ Hoài Xuyên cả.”
“Cha ta chưa từng can thiệp chuyện hắn có cưới ta hay không.”
“Là hắn ta quỳ suốt một ngày một đêm trước cửa cha ta xin được cưới ta."
Ba năm qua, ta thi thoảng nghĩ lại cuộc hôn nhân thất bại đó.
Từng thắc mắc, Hạ Hoài Xuyên đã có người trong lòng, tại sao còn cầu cưới ta, rồi sau lại lạnh nhạt với ta?
Về sau mới hiểu, người như hắn ta, bốn năm từ tên vô danh tiểu tốt leo lên vị trí phó quan của cha ta,
tham vọng quyền thế đã ăn sâu vào m.á.u hắn.
Thanh mai và quyền lực, Hạ Hoài Xuyên chọn cái sau.
Nhưng sự áy náy đè nặng trong lòng khiến hắn không thể đối xử dịu dàng với ta như một người chồng đúng nghĩa.
Đến khi tìm lại Thẩm Lê Sơ, sự dồn nén ấy lập tức bùng nổ.
Còn tình yêu với Thẩm Lê Sơ?
Hắn ta cũng chẳng yêu sâu đậm đến thế.
Người như Hạ Hoài Xuyên, rất khó toàn tâm toàn ý yêu một ai.
Nghĩ đến đây, ta nhìn nữ nhân gầy gò trước mặt, khẽ thở dài:
"Thẩm Lê Sơ, ngươi cần tình yêu của hắn ta để làm gì?”
“Chỉ cần chút áy náy đó, ngươi đã đủ sống sung túc cả đời.”
“Đừng giày vò bản thân nữa, hắn ta sẽ không mủi lòng đâu."
Nàng ta không nói gì, ném ống thuốc phiện đi, lấy tay che mặt khóc lớn.
Hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói:
"Xin lỗi… vì đã đối xử với cô như vậy…”
“Chỉ là… làm ca kĩ thật sự quá khổ…”
“Ta quá sợ phải sống trong nghèo hèn, nên mới liều mạng tìm mọi cách đuổi cô đi.”
“Thật sự… xin lỗi cô, Tống tiểu thư…"
Ta chỉ vỗ nhẹ vai nàng ta, không nói lời tha thứ.