12
Ngày đại hôn.
Lúc rời đi, ta vấn tóc thấp, mặc sườn xám trắng tinh.
Thật bất ngờ, lòng ta lại nhẹ nhõm vô cùng.
Bên ngoài kiệu, người qua đường bàn tán:
“Đốc quân cưng chiều tân nương lắm, lụa đỏ trải dài từ phủ Đốc quân đến tận khu nhượng địa Pháp, còn hoành tráng hơn cả ngày cưới với Tống tiểu thư!”
Quả thực là phô trương.
Chỉ riêng xe đón khách đã chuẩn bị một trăm chiếc.
Hoa diên vĩ hai bên thảm đỏ đều được vận chuyển từ Pháp về.
Không giống lễ cưới của ta và hắn năm xưa.
Hắn bận quân vụ, hiếm khi thấy mặt.
Lúc hoàng hôn, cuối cùng cũng đến cảng.
Ta cùng dòng người lên tàu, đứng cạnh lan can nhìn lại.
Tiểu Nguyệt hỏi: “Tiểu thư luyến tiếc ạ?”
Ta chỉ mỉm cười, nói: “Phong cảnh đẹp quá.”
Mặt trời lặn, cả thành phố chìm trong màn sương vàng óng.
Trông chẳng giống hoàng hôn, mà tựa bình minh.
…
Tại lễ cưới, khách khứa đông nghịt.
Thanh mai thuở niên thiếu, khoác váy cưới, đang sửa lại cổ áo quân phục cho Hạ Hoài Xuyên.
Trên đầu đeo đầy trang sức, khiến gương mặt vốn dịu dàng kia càng thêm quý phái.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, hắn lại thất thần.
Nhớ đến Tống Ôn Ngọc không son phấn, yên lặng đọc sách trong một góc thư phòng.
Thanh khiết như băng, dịu dàng tao nhã.
Giống hệt thuở hắn còn nghèo khó, nhiều đồng đội đã từng nói:
“Tống tiểu thư đẹp như Hằng Nga, cứ như tiên trên trời.”
Đợi Thẩm Lê Sơ rời đi, hắn vờ như lơ đãng hỏi quản gia:
“Phu nhân… Nhị di thái vẫn ở trong phòng chứ?”
Quản gia đáp: “Nhị di thái không khỏe, sáng nay đã đi khám bệnh rồi.”
Trái tim hắn chợt trùng xuống, lông mày nhíu chặt.
Vừa định sai phó quan đi xem thử chợt người phụ trách lễ nghi lên tiếng giục:
“Đốc quân, đến giờ vào lễ rồi.”
Hắn đè nén nỗi bất an, bước vào sảnh tiệc.
Không vội..
Nhưng mà, Tống Ôn Ngọc thật sự ốm rồi sao?
Chắc lại giở trò để gặp hắn thôi.
Nàng ta giờ đâu còn là tiểu thư cao quý gì nữa, chỉ là một người phụ nữ không thể rời bỏ hắn mà thôi.
13
Trải qua tám ngày đường dài, ta đến Thượng Hải.
Phu nhân Cục trưởng Cảnh sát, cũng là cô mẫu của ta, đích thân ra đón.
Cô mẫu thương ta, nhất quyết bảo ta cứ ở lại nhà mình.
Bỏ đi thân phận phu nhân Đốc quân, cuộc sống nhẹ nhàng hẳn.
Mỗi ngày ta đọc sách, xem báo, đánh đàn, nghe nhạc.
Rảnh thì xử lý sản nghiệp cha để lại.
Không còn những buổi tiệc bất tận, không còn việc nhà rối rắm mệt mỏi.
Đôi khi đêm khuya nghe tiếng xe hơi, ta vẫn giật mình tỉnh giấc.
Tưởng như bao đêm trước, Hạ Hoài Xuyên xong quân vụ về muộn.
Ta lại phải chống chọi mệt mỏi ngồi dậy,
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng dính đầy m.áu của hắn,
Vẫn phải cười tươi, dịu dàng hỏi han.
Nhưng bây giờ, ta chỉ lặng lẽ nhắm mắt rồi ngủ tiếp.
14
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lanh-huong-on-ngoc/chuong-5.html.]
Ta nhận được thư của Hạ Hoài Xuyên hai tuần sau khi đến Thượng Hải.
Cô mẫu cầm tay, đưa thư cho ta:
“Không muốn xem thì đừng xem. Đến đất Thượng Hải rồi, hắn ta không làm gì được con đâu.”
Ta cười nhạt, nói không sao.
Mở phong bì ra, tiện tay ném chiếc nhẫn bạc bên trong sang một bên, mở thư.
Chỉ có hai chữ cứng cáp, dứt khoát:
“Về ngay.”
Ta khẽ nhếch môi.
Hắn vẫn là người tiết chữ như vàng.
Đến thư, ta cũng chẳng buồn hồi âm.
Còn ba ngày nữa, báo sẽ đăng tin ly hôn.
Giờ đây ta đã rời khỏi vòng kiểm soát của hắn, lại ở trong nhà người đứng đầu Cục cảnh sát.
Hạ Hoài Xuyên…
Hắn không thể làm gì được ta nữa.
15
Vào ngày thứ hai sau lễ cưới Hạ Hoài Xuyên mới phát hiện Tống Ôn Ngọc đã rời đi.
Lúc ấy nắng xuân vừa mới ấm lên, mang ủng mùa đông đã bắt đầu bí bức.
Hạ Hoài Xuyên định hỏi nàng, đôi ủng da cá sấu đặt làm ở Paris năm ngoái để đâu rồi.
Nhưng trong phòng không có ai.
Trên bàn viết ở góc phòng, còn để dở đôi đế lót giày đang khâu.
Mọi thứ vẫn còn, ngoại trừ Tống Ôn Ngọc.
Một linh cảm xấu ập đến, hắn cố tự trấn an rằng mình nghĩ quá nhiều.
Gọi quản gia đến hỏi.
Quản gia có chút khó xử:
“Gần đến xuân, phu nhân… à không, Nhị di thái có nói nửa tháng trước sẽ mở kho dọn đồ mùa xuân.”
“Nhưng tuần trước lại bảo chưa gấp, chìa khóa vẫn do Nhị di thái giữ.”
Tim Hạ Hoài Xuyên thót lại.
Không kịp đi gặp thương gia thuốc phiện Vân Nam, hắn lập tức ra lệnh phó quan kiểm tra tất cả các nẻo ra vào Du Thành.
"Nếu phát hiện Tống Ôn Ngọc, lập tức áp giải về!"
"Hoài Xuyên, chị ta chỉ đang giận dỗi thôi."
Thẩm Lê Sơ ở bên cười khẽ:
“Làm vợ người ta rồi mà vẫn mang cái tính đại tiểu thư ấy, bỏ mặc cả nhà mà đi.”
Hạ Hoài Xuyên lúc này mới tỉnh táo lại.
Phải rồi, hắn luôn biết Tống Ôn Ngọc yêu mình đến mức nào cơ mà.
Nàng ấy sao có thể… thực sự bỏ đi?
Những ngày tiếp theo, phủ Đốc quân rối như tơ vò.
Thẩm Lê Sơ tiếp khách, liên tục làm trò cười, hắn phải ra mặt dọn dẹp hậu quả.
Nàng ta không biết nghi thức ăn mặc, cư xử ở từng hoàn cảnh, khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Những điều này, từ khi có Tống Ôn Ngọc, chưa bao giờ xảy ra.
Ngày qua ngày, Hạ Hoài Xuyên chờ đợi…
Chờ tin Tống Ôn Ngọc nương nhờ cô mẫu ở Thượng Hải.
Chờ tin hôm nay nàng nghe nhạc, ngày mai đi xem diễn.
Càng chờ càng bứt rứt.
Cho đến khi…
Tuyên bố ly hôn xuất hiện trên báo.
Ngón tay siết chặt, tờ báo bị vò nát trong tay.
Gương mặt Hạ Hoài Xuyên u ám khiến các sĩ quan xung quanh phải cúi đầu.
“Chuẩn bị xe, ta đến Thượng Hải bắt người!”
Hạ Hoài Xuyên nhanh chóng sắp xếp công việc trong vòng nửa tháng,
Chọn một nhóm tinh nhuệ, rầm rập lên đường.
Thậm chí không màng đến Thẩm Lê Sơ khóc lóc gọi hắn quay lại phía sau.