4
Năm năm trước, khi vừa mới thành thân, Hạ Hoài Xuyên chủ động xin ra trận.
Ta lo lắng đến chùa, cầu cho Hạ Hoài Xuyên một lá bùa bình an.
Hắn không nhận, chỉ xắn tay áo lên.
Lộ ra cổ tay quấn sợi dây đỏ.
Hắn nói: “Có di vật của mẫu thân đã đủ để bảo hộ bình an, không cần thêm gì nữa.”
Thì ra, đó vốn không phải là di vật của mẫu thân hắn.
Năm xưa, thiếu niên lên đường nhập ngũ, người trong lòng cắt đứt dây buộc tóc.
Một nửa quấn lấy đuôi tóc nàng, một nửa cột chặt nơi tim hắn.
Hắn từng hứa: chờ ngày đất nước yên bình, nhất định sẽ trở về cưới Thẩm Lê Sơ.
Vậy thì…
Hạ Hoài Xuyên, trong lòng hắn…
Người đã bên hắn từ khi chẳng có gì đến khi công thành danh toại, Tống Ôn Ngọc , rốt cuộc là gì chứ?
Năm năm gắn bó, Tống Ôn Ngọc rất quan tâm hắn, trời lạnh có áo đông, trời nóng có nước mát.
Tống Ôn Ngọc hiểu chí hướng của Hạ Hoài Xuyên, dù hắn thích yên tĩnh ít nói, nàng vẫn ép mình kết giao giới thượng lưu, mở rộng mối quan hệ giúp hắn.
Cả đời Tống Ôn Ngọc được nuông chiều, vậy mà bị kẻ thù của hắn bắt đi suốt bảy ngày, bị châm kim vào đầu ngón tay, bị tra tấn trên ghế sắt...
Bảy thước nam nhi còn khóc lóc khai hết, Tống Ôn Ngọc vẫn cắn răng không hé một lời. Một người con gái như vậy…
Trong vở kịch thanh mai trúc mã này, lại chỉ là “vai ác” chia ương rẽ thúy sao?
5
Tống Ôn Ngọc ta vốn không phải người dây dưa lằng nhằng.
Sáng sớm đã bảo Tiểu Nguyệt ra ngoài mua vé tàu sớm nhất.
Ba ngày sau, chính là ngày đại hôn của họ.
Ta gom tất cả những món quà Hạ Hoài Xuyên từng tặng, lần lượt cất đi.
Không nhiều, chỉ một chiếc vali da nhỏ là đủ chứa.
“Phu nhân, cái này cũng mang đi cầm ạ?”
“Đây là nhẫn cưới do chính tay Đốc quân đặt làm cho người mà…”
Tiểu Nguyệt hỏi.
Ta cười khổ, khẽ gật đầu.
Nha đầu kia đỏ mắt, vừa khóc vừa nói:
“Đốc quân đúng là mắt mù.”
“Tiểu thư nhà em, nhan sắc, học thức, phẩm hạnh…cái gì chẳng đứng đầu?”
“Còn cái người kia, từ kỹ viện chui ra, có hiểu gì đâu!”
“Tuyệt đối không được nói bậy.”
Ta ngắt lời con bé, sợ nha đầu này rước họa vào thân.
Đợi Tiểu Nguyệt mang đồ đi cầm.
Ngoài cửa sổ chợt rơi đầy hoa lê, như tuyết, như băng.
Ta bỗng nhớ ra điều gì, đưa tay tháo đoá hoa lê ngọc cài trên tóc.
Ngón tay dần siết chặt.
Một lúc lâu sau mới thở dài buông tay.
Lớp kẹp kim loại bên dưới đoá hoa đ.â.m vào lòng bàn tay, để lại một vết m.á.u đỏ tươi chói mắt.
6.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lanh-huong-on-ngoc/chuong-2.html.]
Hai ngày trước khi rời đi, ta đến chùa Pháp Vô, đem toàn bộ tiền cầm đồ quyên góp.
Chùa Pháp Vô cưu mang nhiều trẻ em vô gia cư.
Trụ trì vì cảm kích nên tặng ta một lá bùa bình an đã khai quang.
Vừa bước ra khỏi cổng chùa.
Một toán kỵ binh bỗng xông tới như gió lốc, dừng trước chùa.
Người dẫn đầu không ai khác ngoài Hạ Hoài Xuyên.
Hương khách vội vã tránh đường, con đường đông đúc chừa ra một khoảng trống.
Hạ Hoài Xuyên mặc quân phục thẳng thớm, ghì cương ngựa, nhhắn nhẹn nhảy xuống, giày quân gõ mạnh xuống đất.
Hắn đưa tay ra.
Dưới hàng lông mày rậm, khóe môi khẽ cong:
"Yên tâm, có ta đỡ đây."
Trên lưng ngựa, Thẩm Lê Sơ đỏ mặt e thẹn, mỉm cười nhảy vào lòng hắn.
Gió bấc thổi tới.
Ta kéo sát khăn choàng, che miệng khẽ ho.
"Nhị di thái, sao chị lại ở đây?"
Thẩm Lê Sơ bất ngờ quay lại nhìn ta, giọng ngọt ngào vang lên.
Ba chữ “nhị di thái”, nàng ta cố ý nhấn rất mạnh.
Ánh mắt Hạ Hoài Xuyên lạnh lùng nhìn ta, dừng lại ở lá bùa hộ mệnh trong tay.
Trước bao người hóng chuyện, không chút khách khí:
“Lá bùa này, ta nói không cần. Nếu đã cầu được, thì tặng cho phu nhân đi.”
Vốn không phải xin cho Hạ Hoài Xuyên, nhưng nghe hắn nói vậy, ta vẫn không khỏi đau lòng.
Khó khăn mở lời:
"Không được..."
Hạ Hoài Xuyên không đáp, chỉ ra hiệu.
Bên cạnh, lính cần vụ cầm s.ú.n.g bước tới, vẻ mặt kiêu căng:
"Xin thất lễ, nhị di thái."
Ta nhìn Hạ Hoài Xuyên, bỗng bật cười, buông tay.
Lá bùa rơi xuống đất.
Ta bước đi, ngay khi lướt qua nhau, cổ tay bỗng bị nắm chặt.
Hạ Hoài Xuyên cúi mắt nhìn ta, ánh nhìn lạnh buốt.
Bao tay da lạnh như băng, lực mạnh như muốn bóp nát xương cổ tay ta.
“Nhặt lên.”
“Hoài Xuyên…”
Thẩm Lê Sơ kéo tay áo hắn, giọng yếu ớt:
“Tống tiểu thư không cho ta vào cửa, không cho cũng được mà…”
Lực tay bóp cổ tay ta lại tăng thêm mấy phần.
Bỗng nhiên, Hạ Hoài Xuyên như nhận ra điều gì,
Cổ họng lăn nhẹ, nghi hoặc tra khảo:
“Nhẫn cưới của cô đâu?”
Ta ngẩn người, không ngờ hắn lại để ý đến điều này.
Bèn tùy tiện đáp bừa: "Vành nhẫn bị gãy, đem đi sửa rồi."
Hắn khẽ giãn mày.
Sau lưng, Thẩm Lê Sơ khẽ nhếch môi, tỏ vẻ không vui.
Biến cố, chính là khoảnh khắc sau đó.