10
Ngày cuối cùng trước khi rời đi.
Sáng sớm chải đầu trang điểm, ta nắm chặt đóa hoa lê ngọc trai.
Hai mắt cay xè không sao kiềm chế được.
Năm năm kết hôn, trong tim Hạ Hoài Xuyên luôn có bóng hình người khác.
Thế nhưng, ta vẫn muốn hỏi…
Khi tự tay cài đóa hoa ấy lên tóc ta, vành tai đỏ ửng kia… cũng là giả vờ sao?
Bên ngoài vang lên giọng Thẩm Lê Sơ:
“Ta là Đốc quân phu nhân, trong phủ này, có gì mà không thuộc về ta?”
“Đừng nói là cành lê này, đến cả Nhị di thái nhà ngươi, ta muốn đánh thì đánh.”
Ta bước ra ngoài, m.á.u trong người chợt chảy ngược.
Vài phu khuân vác đang dựng thang, tay cầm rìu…
Từng nhát, từng nhát, chặt vào cây lê mà cha ta tự tay trồng.
Cành lá rụng tơi tả.
Trước gốc lê, Thẩm Lê Sơ phe phẩy quạt lông, mặt mày tươi cười.
Trước mặt nàng ta, Tiểu Nguyệt quỳ gối, má trái sưng đỏ.
Ta lao tới, giơ tay tát nàng ta một cái thật mạnh.
“Ai cho cô đụng vào cây lê này? Không hỏi ý chủ nhân mà hủy hoại đồ của người khác, cô còn biết lễ giáo là gì không?”
Thẩm Lê Sơ không thể tin nổi, che má.
Mím môi run rẩy, mãi mới bật ra mấy chữ:
“Chị… chị giận như vậy làm gì? Em chỉ muốn hái vài cành lê để trang trí cho lễ cưới.”
“Em biết chị không vui khi Hoài Xuyên cưới em.”
Ta vừa đỡ Tiểu Nguyệt dậy, vừa lạnh lùng mỉa mai:
“Cô hơn ta ba tuổi, còn gọi ta là chị được sao?”
Giọng Hạ Hoài Xuyên vang lên sau lưng, lạnh băng:
“Tống Ôn Ngọc, ta tưởng bài học hôm qua đã đủ rồi.”
Hắn bước qua ta, cau mày nhẹ nhàng vuốt má Thẩm Lê Sơ.
Rồi nghiêm giọng trách móc:
“Chỉ là một cái cây thôi, cô là thiếp, nên hiểu trên dưới thế nào.”
“Chỉ cần Sơ Lê vui, nhổ cả gốc cây lên, cô cũng không có quyền ý kiến.”
Chỉ là một cái cây thôi…
Hắn đã quên mất, ta đã từng yêu cây lê này đến thế nào.
Nửa tháng lại hái một ít, để lên đầu giường, đặt trên bàn làm việc của hắn.
Giờ đây, trong lòng hắn, trong mắt hắn, chỉ có Thẩm Lê Sơ.
Hạ Hoài Xuyên, hắn, ta có thể không cần.
Nhưng cây lê cha ta trồng, ta không thể mất.
Ta dang tay chắn trước cây lê, nén mọi cảm xúc, bình tĩnh nói:
“Nếu chàng dám động đến, ta sẽ hận chàng suốt đời.”
Hắn khẽ động mày, định mở miệng.
Thẩm Lê Sơ như nhận ra điều gì, đảo mắt, chỉ vào đóa hoa trên đầu ta:
“Hoài Xuyên, đóa hoa trên đầu nhị di thái… chẳng phải chính là cái chàng nói mất ba năm trước, định tặng ta sao?”
Nàng ta bỗng bật khóc.
“Đúng là nó rồi! Giống hệt chàng tả trong thư!”
“Hồi đó chàng bảo làm mất, ta đã khóc suốt mấy ngày, nhớ suốt ba năm, thì ra bị người ta cướp mất!”
Ta như bị sét đánh, ch.ết lặng nhìn Hạ Hoài Xuyên.
Cằm hắn căng chặt, khẽ “ừ” một tiếng.
“Không sao, ta sẽ làm lại cho nàng.”
Hắn chưa nói hết câu.
Ta đã giật mạnh đóa hoa lê khỏi tóc, mặc kệ tóc bị kéo đau buốt.
Giật đứt nó rồi ném thẳng vào mặt họ.
Ngọc trai văng tung tóe dưới đất.
Thẩm Lê Sơ hét lên chói tai.
Hạ Hoài Xuyên sầm mặt, lạnh lùng ra lệnh:
“Tống Ôn Ngọc, nếu cô còn muốn ở lại phủ Đốc quân làm thiếp.”
“Thì thu lại cái tính tiểu thư đó, lập tức xin lỗi Sơ Lê.”
Ta không đáp, nước mắt lưng tròng, kéo váy chạy về phòng.
Ta đã từng cẩn trọng nhặt viên kẹo trong mảnh kính vỡ.
Rốt cuộc, thứ ta ngậm trong miệng vẫn chỉ là thủy tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lanh-huong-on-ngoc/chuong-4.html.]
Hạ Hoài Xuyên, cuộc hôn nhân năm năm này, hắn khiến ta thua thảm quá.
11.
Lát sau, Tiểu Nguyệt ôm một nhành lê bước vào.
Như thường lệ, cắm vào bình hoa.
“Vứt đi,” ta nói, “về sau không cần hái nữa.”
Thở một hơi, ta nói tiếp: “Mang giấy bút đến.”
Ta cầm bút máy, từng nét từng nét viết vào đơn ly hôn.
Đến nhà Hứa thái thái làm tòa soạn, nhờ bà ấy sau một tháng, hãy đăng tin này lên báo.
Rồi thuê người đào gốc lê, chuyển đến bờ sông Cẩm Giang.
Làm xong tất cả, trời đã tối muộn.
Toàn thân mỏi mệt, ta vừa tháo khuy áo xường xám, một giọng nói u ám vang lên sau lưng:
“Tống Ôn Ngọc, ngày mai là lễ cưới của ta và Sơ Lê.”
Ta nhìn lại.
Hạ Hoài Xuyên ngồi trên ghế, hai tay siết chặt.
Ánh mắt âm trầm khóa chặt ta.
Ta cài lại cúc áo, cười mỉa:
“Gì đây? Đốc quân còn muốn ta có mặt chúc phúc?”
“... ta biết cô không vui, nhưng phải nhịn.”
Nói rồi, hắn bước tới phía sau ta.
Hắn đến gần lắm, ta có thể ngửi được mùi rượu hòa lẫn hương phấn Thẩm Lê Sơ thường dùng.
Ngón tay chai sạn lướt nhẹ qua cổ ta, như muốn kiểm soát.
“Cha cô ch.ết rồi, cô đã không còn là Tống đại tiểu thư, cô giờ chỉ là thiếp của ta.”
“Nghe lời, đừng nghĩ đến chuyện làm khó Sơ Lê.”
“Ta sẽ để cô tiếp tục sống trong nhung lụa.”
Nói rồi, tay hắn trượt xuống.
Tay, eo, hông…
Hắn đeo một vật lạnh ngắt vào ngón áp út của ta.
Rồi cánh tay gân guốc ôm chặt lấy eo ta, ghì sát tai ta, giọng trầm thấp:
“Tống Ôn Ngọc, đừng giở trò trẻ con nữa, làm mất nhẫn, làm khó Sơ Lê…”
“Vô ích thôi, vợ ta… chỉ có thể là cô ấy.”
Ta giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn bạc quen thuộc.
Có phần kinh ngạc, cũng buồn cười.
Ta đã từng quá dung túng hắn, đến mức bây giờ hắn vẫn cho rằng, ta vẫn còn đợi hắn quay đầu.
“Thiếp hiểu rồi.”
Không biết câu này chỗ nào chọc giận hắn.
Hạ Hoài Xuyên bỗng bế thốc ta lên, ném mạnh xuống giường.
Đầu gối ép chặt, thân thể đè lên.
Cú va khiến ta choáng váng, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt.
“Đồ đi.ên này!”
Hắn không trả lời, chỉ thở dốc, như đang kiềm chế điều gì.
Mái tóc được vuốt gọn rơi vài sợi, đôi mắt đỏ ngầu như thú hoang bị nhốt.
Nhưng Hạ Hoài Xuyên à…
Ngày mai, ngươi cưới vợ đẹp, sự nghiệp viên mãn, còn điều gì có thể trói buộc ngươi được nữa?
Hắn mấp máy môi, dường như định nói gì đó.
Bỗng…có tiếng gõ cửa.
Một nha hoàn rụt rè khẽ nói:
“Đốc quân… Phu nhân không thấy ngài đâu, đang sốt ruột chờ.”
Cơ thể hắn cứng đờ.
Chống tay ngồi dậy.
Ánh mắt dần trở lại sự lạnh lùng quen thuộc.
Trước khi bước qua cửa, Hạ Hoài Xuyên không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
“Ngày mai ở yên trong phòng, đừng xuất hiện ở tiệc cưới.”
Ta im lặng.
Không đáp.