Lãnh Hương Ôn Ngọc
Chương 1
1
Ngày Hạ Hoài Xuyên đưa thanh mai trở về, lại đúng lúc là sinh nhật hắn.
Trước đó, ta đã tất bật chuẩn bị suốt một tháng.
Thuê người may áo mới, bỏ tiền mời dhắn ca đến hát, tự tay viết năm trăm thiếp mời...
Thế mà hôm đó…
Hạ Hoài Xuyên lại biến mất.
Suốt một ngày trời, ta mệt mỏi tiếp đãi khách khứa, vừa nơm nớp lo lắng an nguy của hắn.
Ngược lại, Hạ Hoài Xuyên lại đang ân ái mặn nồng với cô nương thanh mai kia.
Ta, chẳng hay biết gì, vẫn cố gượng cười, bịa lý do với từng vị khách quý:
"Đốc quân hôm qua nói tìm được lê Bordeaux từ Pháp, muốn đích thân mang tới, chắc là trên đường gặp chút trở ngại."
Mọi người nâng ly cười nói:
"Đốc quân thật yêu phu nhân, không quản xa xôi chuyển lê về, chỉ để làm phu nhân vui lòng."
Đúng lúc ấy, đại sảnh xôn xao.
Ta quay lại, thấy dáng người cao lớn quân phục chỉnh tề giữa đám lính vây quanh.
Không màng đến lễ nghi, ta băng qua đám đông chạy về phía Hạ Hoài Xuyên, chỉ mong hắn vẫn bình an.
Nhưng lại chạm phải ánh mắt lạnh lẽo tựa dao.
Thanh mai yếu đuối, dịu dàng khẽ nép vào lòng Hạ Hoài Xuyên.
"Hôm nay các nhân vật m.á.u mặt Du Thành đều có mặt."
Hạ Hoài Xuyên quét mắt nhìn cả sảnh đường, môi khẽ cong lên, nói:
"Bảy ngày nữa, ta sẽ cưới Thẩm Lê Sơ làm vợ.”
"Ta và Lê Sơ là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng.”
"Mong các vị đến dự lễ cưới của chúng ta."
Ta như sét đánh ngang tai, đứng ch.ết trân tại chỗ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta, thương hại có, chế giễu có, hóng chuyện có…
Giữa tiếng chúc mừng vang khắp hội trường, Hạ Hoài Xuyên bước tới, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống.
Hắn bóp cằm ta, bắt ta phải nhìn vào mắt hắn.
Giọng nói lạnh lùng vô cùng:
"Nhị di thái, chẳng lẽ quên lễ nghi hết cả rồi? Không biết phải hành lễ với phu nhân sao?"
2
Chưa đầy một ngày, tin tức qua mặt báo đã lan khắp Du Thành.
Người người chê cười ta từ chính thê biến thành thiếp thất, khen người có tình cuối cùng về bên nhau.
Thẩm Lê Sơ những năm qua phải làm ca kỹ kiếm sống.
Hạ Hoài Xuyên thương xót nàng ta, một lòng muốn bù đắp.
Nghe nha hoàn Tiểu Nguyệt kể:
"Đốc quân cho nữ nhân kia vào ở chung trong văn phòng...”
"Đốc quân mời quản lý hiệu Hòa Ký, cùng chọn váy cưới cả ngày...”
"Đốc quân đưa nàng ta đến Phụng Tường Hòa, tự mình chọn trang sức..."
Những việc này, khi ta và Hạ Hoài Xuyên cưới nhau, hắn chưa từng làm lấy một cái.
Thì ra, quân vụ bận rộn chỉ là cái cớ.
Chỉ vì, ta không xứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lanh-huong-on-ngoc/chuong-1.html.]
...
Ta đau lòng suốt ba ngày.
Sáng ngày thứ tư, mắt sưng đỏ mơ màng tỉnh giấc.
Trời đang cuối đông, ngoài cửa sổ, hoa lê nở trắng một đêm.
Ta mơ hồ nhớ lại.
Từng có người giữa tiếng cười nhạo muôn người, kiên định nói với ta:
"Mười tám phòng thiếp có gì đáng giá? ta chỉ cần một người, bạc đầu bên nhau."
Ta hiểu rồi, cuộc hôn nhân năm năm này, nên kết thúc rồi.
3
Buổi trưa.
Hạ Hoài Xuyên vừa duyệt binh xong liền vội vàng quay về phủ đốc quân để ở bên Thẩm Lê Sơ.
Trên người còn vương tuyết.
Vị quân phiệt khiến cả vùng Tây Nam khiếp sợ, lúc này lại cúi người tết tóc cho nữ nhân đang ngồi trên ghế.
Khuôn mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt mà ta chưa từng thấy.
"Ai da... Hạ Hoài Xuyên, chàng làm đau ta rồi."
Thẩm Lê Sơ trách yêu một tiếng, rồi thân mật vỗ vào tay hắn.
Nàng ta trông thấy ta đứng ở cửa, liền e thẹn rúc vào lòng người đàn ông phía sau.
Ánh mắt Hạ Hoài Xuyên lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói xa cách:
"Chuyện gì?"
Ta cúi đầu che giấu nỗi đau trong mắt.
Năm năm lạnh nhạt, hóa ra không phải bản do tính hắn vốn lãnh đạm, chỉ là… không yêu mà thôi.
Ta cất giọng, khàn khàn:
"Người thân ta muốn đi Thượng Hải, thân phận đặc biệt, cần giấy thông hành."
Lúc ta nói, Hạ Hoài Xuyên cúi đầu.
Bàn tay quen cầm s.ú.n.g giờ lại thành thục buộc sợi dây đỏ ở đuôi b.í.m tóc.
Nghe xong, hắn nhíu mày, giọng thản nhiên:
"Việc nhỏ thế này, sau này đừng đến làm phiền ta nữa."
Rồi nhận lấy bút máy, ký tên lên văn kiện trong tay ta.
Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Thẩm Lê Sơ.
Thậm chí không hề nhận ra, cái tên ta đã dùng tay áo che lại.
Là "Tống Ôn Ngọc".
Ta quay người rời đi, có chút cô đơn.
Sau lưng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Lê Sơ:
"Hoài Xuyên, tháo dây đỏ trong tay ra đi.”
"Là cái ta tặng hắn bảy năm trước, sắp nát rồi mà chàng vẫn còn đeo, không sợ người ta cười sao?"
Trái tim ta như bị d.a.o đ.â.m một nhát.
Sợi dây đỏ ấy...
Thì ra là vậy.