Lãnh Hương Ôn Ngọc

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khoảnh khắc đó, tiếng s.ú.n.g vang lên. 

Hạ Hoài Xuyên mạnh tay đẩy ta ra, mặc cho ta lảo đảo ngã nhào xuống đất, lòng bàn tay trầy xước rớm m.áu. 

Tiếng súng, tiếng hét, tiếng khóc... 

Hòa vào nhau thành một mớ hỗn loạn. 

Mắt ta đỏ hoe, mờ lệ, vẫn thấy rõ ràng.

Hạ Hoài Xuyên lấy thân mình làm lá chắn, ôm chặt Thẩm Lê Sơ vào lòng. 

Viên đạn xuyên qua vai hắn.

M.áu tươi đỏ thẫm nhhắn chóng thấm ướt quân phục màu lam. 

Hạ Hoài Xuyên chỉ cắn chặt môi, đến chân mày cũng không nhíu lại. 

Một tay giữ lấy đầu người con gái trong lòng, tay kia nhhắn chóng rút s.ú.n.g Browning b.ắ.n trả. 

Chỉ trong chốc lát, khói thuốc s.ú.n.g tan đi. 

Lính tráng đã áp giải sát thủ ẩn mình trong đám hương khách thành một hàng. 

Hạ Hoài Xuyên thu súng, sắc mặt âm u lạnh lùng, ra lệnh: 

“Áp giải chúng về Cục Cảnh vụ, ta muốn tự thẩm vấn.” 

Thẩm Lê Sơ hốt hoảng kêu lên: “Hoài Xuyên! Vai chàng bị thương rồi!” 

Hạ Hoài Xuyên đưa tay vuốt tóc nàng ta, dịu dàng trấn an: 

“Không sao, mau rời khỏi đây đi.” 

 

“Còn Nhị di thái thì sao? Có đưa chị ấy theo không? Chị ấy cũng bị thương rồi.” 

Ánh mắt Hạ Hoài Xuyên lạnh lẽo liếc sang ta. 

Nhìn ta nhếch nhác, hắn chẳng buồn để tâm. 

Bước chân rắn rỏi, giày quân giẫm mạnh lướt qua người ta, không quay đầu lại lấy một lần. 

Trong khoảnh khắc đó, chút tình cảm cuối cùng trong tim ta cũng tan thành mây khói. 

Về đến phủ Đốc quân, trong viện của ta chẳng còn ai…

Tỳ nữ, v.ú nuôi, tất cả đều biến mất.

 

Quản gia vẻ mặt ái ngại, báo lại: 

“Phu nhân… Đốc quân bắt tất cả bọn họ về Cục Cảnh vụ rồi.” 

Ta loạng choạng suýt không đứng vững. 

Cục Cảnh vụ, là nơi ăn thịt người. 

Đến cả gián điệp cứng đầu nhất cũng sẽ bị đánh cho đến khi mở miệng mới thôi. 

Ta đứng ngoài văn phòng đợi thật lâu. 

Tuyết đọng đầy trên áo choàng, mới có binh sĩ mở cửa. 

Trên ghế sofa, Hạ Hoài Xuyên để trần phần trên, n.g.ự.c quấn băng trắng. 

Trong lòng hắn, Thẩm Lê Sơ cổ áo xộc xệch, mặt đỏ bừng. 

Ta nhìn hắn chằm chằm, đôi môi lạnh cứng mấp máy: 

“Hạ Hoài Xuyên…”

“Hãy thả họ đi, chàng biết rõ chuyện này không liên quan đến ta.” 

Hắn vẫn như không nghe thấy. 

Vẫn điềm nhiên cúi người, hôn lên môi Thẩm Lê Sơ. 

Tiếng nước mập mờ, môi lưỡi dây dưa. 

Chỉ đến khi nàng ta thẹn thùng nép vào, hắn mới dừng lại. 

“Hoài Xuyên, Nhị di thái đang nhìn đó.” 

Lúc này Hạ Hoài Xuyên mới hờ hững nhướng mắt nhìn ta, giọng lạnh nhạt: 

“Đợi kết quả thẩm vấn, sẽ thả họ về.” 

Ta cắn chặt môi. 

Hai năm trước cha ta mất,  Hạ Hoài Xuyên tiếp quản phần lớn binh lực của ông, sau đó thế lực ngày càng lớn mạnh. 

Giờ ta chẳng còn gì uy h.i.ế.p được hắn nữa, đến cả mạng sống cũng không. 

“Lão Hứa…” 

“Đưa Nhị di thái ra ngoài, nửa tiếng sau sẽ có người đưa bọn họ về.” 

Ta không thể tin nổi ngước nhìn hắn. 

Nói xong câu đó, hắn rời đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/lanh-huong-on-ngoc/chuong-3.html.]

Phía sau hắn, Thẩm Lê Sơ độc ác liếc ta một cái. 

Mãi đến khi quản gia đưa khăn tay, ta mới nhận ra, mặt ta đã đẫm nước mắt. 

Trên đường về, lão quản gia an ủi ta: 

“Phu nhân, lão nô thấy rõ, trong lòng Đốc quân vẫn có người.” 

“Chỉ cần người vừa khóc, Đốc quân liền mềm lòng.”

“Chỉ là Thẩm gia có ơn với ngài ấy, lại để Thẩm cô nương lâm vào cảnh ca kỹ, phụ mẫu nàng ta cũng gặp nạn, ngài ấy chỉ áy náy thôi. 

“Người chờ thêm thời gian nữa xem sao…” 

Ta nghe quản gia nói mãi, chỉ khẽ cười, không đáp lời. 

Ai cũng hiểu, lần này Hạ Hoài Xuyên muốn “gi.ết gà dọa khỉ”. 

Hắn quá xem trọng nàng ta, không nỡ để nàng ta bị thương. 

Đây là cảnh cáo ta, nếu dám động vào Thẩm Lê Sơ, ta sẽ chịu hậu quả như vậy. 

Lão quản gia lại thở dài: 

“Phu nhân là người thông minh, hiền hậu như vậy… Đốc quân nhất định sẽ hối hận.”

 

Đêm đó, không rõ vì sao,

Ta chợt nhớ về những ngày hạnh phúc nhất bên Hạ Hoài Xuyên.

Tống Ôn Ngọc năm mười tám tuổi, đã sớm quen nhìn thấy những kẻ quyền quý lắm vợ nhiều thiếp, coi phụ nữ như cỏ rác thấp hèn.

Từ lâu ta đã có ý định quy y cửa Phật.

 

Duy chỉ có phó quan bên cạnh cha, là khác biệt trong số đó.

Hắn tuấn tú, võ nghệ cao cường, mưu trí hơn người, được cha ta rất mực tin cậy.

Điều đáng quý nhất là…

Mỗi khi lĩnh được tiền lương, các sĩ quan khác đều rủ nhau đi tìm kĩ nữ.

Chỉ riêng hắn, cầm mấy đồng bạc ít ỏi, lại đến tiệm mua bảy hạt ngọc trai.

Trong phòng trực ban, chàng trai khí khái hắn hùng, cúi đầu chăm chú, lặng lẽ xâu từng hạt ngọc trai thành hình hoa lê.

 

Một hôm, ta giả vờ đi ngang, làm như vô tình hỏi:

“Hạ phó quan làm cái này để tặng người trong lòng sao?”

 

Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm như giếng cổ đột nhiên chạm vào mắt ta.

Ta hồi hộp chờ đợi một câu trả lời.

 

Hồi lâu sau, nghe hắn nhẹ giọng nói:

“Ta nghĩ… tiểu thư đeo sẽ rất đẹp.”

 

Ta vui đến mức không nhận ra…

Các khớp tay hắn đang siết chặt chuỗi hoa ngọc, vì dùng sức quá mạnh đã trắng bệch cả lên.

 

Hôm đó, khi cha ta biết ta đã có người trong lòng, ông mừng như mở cờ trong bụng,

không ngừng lẩm bẩm: cuối cùng con bé cũng không muốn đi làm ni cô nữa rồi.

 

Biết ta yêu thích hoa lê, cha đích thân chọn một cây lê cành lá xum xuê, trồng trước cửa sổ phòng ta.

Cha ta vui lắm, vì nghĩ con gái mình rốt cuộc cũng có nơi nương tựa.

 

Cho đến tận ngày cha ta mất, ông vẫn gọi Hạ Hoài Xuyên đến bên giường bệnh.

Dốc hơi thở cuối cùng, cha ta nắm chặt cánh tay hắn trăn trối:

“Hạ tiểu tử, nếu ba năm trước con bé không để ý đến cậu, cậu làm sao có được ngày hôm nay?

 

“Cậu phải đối xử tốt với nó. Nếu không, cho dù có làm ma ta cũng không tha cho cậu, nghe rõ chưa?”

 

Hạ Hoài Xuyên kéo tay ta, siết chặt trong lòng bàn tay hắn.

Hắn nói:

“Được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận