5
Sau khi làm xong mọi chuyện thì đã là hai ngày sau.
Mẹ chồng gọi điện thoại cho tôi, khóc thành tiếng.
"Thiến Thiến, Bân Nhi đi rồi, con lại bệnh, có phải gia đình của chúng ta sắp tan vỡ rồi không?"
Kiếp trước, mẹ chồng đã dùng những lời này để làm tôi dơ ự.
Bà ta biết tôi sẽ mềm lòng và vẫn hết lòng yêu thương Hàn Bân.
Cho nên luôn giả vờ đau khổ và đáng thương như vậy.
Họ sợ tôi tái giá rồi bỏ rơi họ nên mở miệng ra là gọi tôi là con gái.
Trên thực tế, mỗi ngày tôi đi làm trở về, ngay cả một chén cơm nóng cũng không có.
Thế mà bà ta còn có thể giả mù sa mưa nói một câu: "Thiến Thiến, sao con về không nói trước, nếu nói trước thì mẹ đã nấu cơm cho con rồi.”
Còn tôi thì quá thành thật nên không so đo những chuyện này, đã vậy còn đau lòng vì bà ta bị bệnh tật tra tấn.
Bây giờ xem ra là tôi quá ngu ngốc.
Bà ta biết giả vờ thì chẳng lẽ tôi không biết diễn sao?
"Mẹ, con cũng không muốn sống nữa, không có Hàn Bân hai mẹ con chúng con làm sao sống đây!"
Tôi khóc to hơn bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-no-ai-nguoi-do-tra/chuong-5.html.]
"Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy mà đã mất đi bố, cuộc sống sau này của nó phải làm sao bây giờ?"
Bà ta ở đầu dây bên kia đã quên mất nên khóc như thế nào, một lúc lâu sau lúng túng mở miệng:
“Được rồi con đừng khóc nữa, Bân Nhi đi rồi thì con phải kiên cường lên. Thiến Thiến, nói thật, từ khi con vào cửa thì bố và mẹ đều coi con như con gái trong nhà. Bây giờ Bân Nhi không còn thì sau này con chính là trụ cột của cái nhà này.”
“Thiến Thiến, con phải nhanh chóng khoẻ lại, cái nhà này không có con thì không được, sức khỏe bố mẹ không được tốt, Đường Đường trước hết cứ để cho bố mẹ con chăm sóc đi, dù sao bọn họ cũng đã về hưu rồi.”
“Con hiểu rồi.”
Cháu gái không mang theo thì thôi mà còn muốn tôi chăm sóc sức khỏe thật tốt để về làm cu li miễn phí cho nhà bọn họ xong.
“Mẹ, lời mẹ nói con đều nhớ kỹ. Nhưng, nhưng trong lòng con rất khó chịu, dưới đất lạnh như vậy, một mình Hàn Bân ở đó anh ấy có sợ hay không? Nếu có thể, con muốn cùng anh ấy đi một đoạn đường.”
“Đứa nhỏ ngốc này, mẹ không cho phép con nói như vậy nữa. Con phải sống thật tốt, chăm sóc tốt con của các con, cũng phải thay nó trông coi tốt cái nhà này.”
Tôi phi!
“Mẹ, con đã nhớ rõ rồi, mẹ và bố cũng phải chăm sóc tốt bản thân, con sẽ mau chóng xuất viện.”
Việc xuất viện là không thể.
Bây giờ tôi là người gần c.h.ế.t ngay cả giường cũng không sống được.
Người vợ hết lòng yêu thương chồng.
Đây là thiết lập mà tôi tạo ra.