Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

Ba ngày sau.

Thám tử tư tôi thuê gửi tin nhắn cho tôi, bố chồng một mình đi đến thành phố H.

Trước khi đi còn lấy tiền, tôi nghĩ Hàn Bân ở bên đó lại ngửa tay xin tiền họ.

Nhìn xem, anh ta không kiềm chế được nữa rồi.

Thành phố H, là thành phố nơi mối tình đầu của Hàn Bân ở.

Anh ta và Trần Tuệ Như vẫn ẩn náu ở chỗ đó trong suốt thời gian qua.

Khi tôi bán hàng, trang sức, mệt c.h.ế.t đi sống lại để kiếm tiền thì anh ta lại sống cuộc sống yên bình ở đó.

Đã đến lúc anh ta phải trả giá cho những tủi khổ kiếp trước của tôi.

Tôi đem tin tức tiết lộ cho tay sai của Tôn Bưu, rất nhanh sau đó tin này đã đến được tai anh ta.

Khi Tôn Bưu chạy tới, Hàn Bân đang tự do uống rượu ăn lẩu rất thoải mái.

Thám tử tư trực tiếp mở video trực tiếp.

Hàn Bân nhìn thấy Tôn Bưu, hoảng hốt vài giây, khó có thể tin được mà nói: "Bưu, anh Bưu?”

“Hàn Bân, quả thật cậu không có c.h.ế.t nhỉ!”

Anh ta dùng một cước đạp đổ nguyên cả bàn, nước  lẩu nóng hổi b.ắ.n tung tóe lên người Hàn Bân.

Anh ta hét lên thảm thiết rồi xoay người muốn bỏ chạy.

Đáng tiếc ngoài cửa có mấy tên tay sai đã sớm chặn đường đi của anh ta.

Hàn Bân xoay người, quỳ xuống.

“Anh Bưu, em sai rồi.”

Bốp!

Một bạt tai tát làm anh ta chảy m.á.u mũi, Tôn Bưu nhe răng cười rộ lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-no-ai-nguoi-do-tra/chuong-10.html.]

“Sai rồi? Hàn Bân, lá gan của cậu không nhỏ nhỉ. Chưa từng có ai dám lừa tôi mà Hàn Bân cậu ngon rồi nhỉ, cậu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

Sắc mặt của Hàn Bân xám xịt, cả người còn run lên.

“Anh Bưu, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi. Tiền thì vợ em sẽ trả cho anh, cô ấy có tiền…”

Căn bản Tôn Bưu không muốn nghe anh ta ngụy biện nên dùng một cước đá vào tim anh ta.

“Con mẹ nó mày còn là đàn ông sao? Mượn tiền nuôi tiểu tam rồi để vợ ở nhà trả giúp. Hàn Bân, mày còn là đàn ông không.”

“Anh Bưu, em cũng không còn cách nào khác, vợ em có tiền mà cô ấy không trả cho em được hay sao?”

“Tao phi! Vợ mày nhớ mày đến phát điên rồi, số tiền này Tôn Bưu tao chỉ hỏi mày.”

“Anh Bưu, cho em thêm vài ngày được không?”

"Chính mày nói tao cho mày thêm cơ hội mấy lần rồi? Mày còn có mặt mũi mở miệng..."

Tôn Bưu nháy mắt một cái, các tay sai của anh ta đập nát nhà.

“Ồ mày ở bên đầy thì mua nhà, ồ, ngay cả ảnh cưới cũng chụp xong. Ồ, còn có vàng nữa sao, mua bằng tiền của tao đúng chứ?”

“Anh Bưu, anh tha cho em được không, lần sau em không dám nữa!”

"Tao còn có thể cho một người thất tín như mày có cơ hội lần sau sao?"

Hàn Bân bị đánh xong, quỳ một bên.

Đáng thương cho bố chồng tôi lo lắng đề phòng, đi đường xa tới tìm con trai thì thấy con trai bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

"Các người, các người đây là phạm pháp!"

“Phốc! Ha ha - -”

Tôn Bưu còn cười lớn hơn tôi.

“Vậy ông báo cảnh sát đi.”

Gọi cảnh sát? Ha ha, ông ta không dám.

Hơn nữa, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận