2
Ha ha......
Giả chết? Trả nợ?
Con mẹ nó sao không làm luôn một giấc mộng ngàn thu đi.
Bốp!
Tôi vung tay tát vào mặt bố chồng tức giận nói: "Làm sao con có thể bình tĩnh được, chồng con đã c.h.ế.t rồi, sao con có thể bình tĩnh được chứ?"
"Bố, bố tỉnh táo lại một chút đi, con trai của bố đã c.h.ế.t rồi đấy!"
Bố chồng bị tôi làm cho bối rối, người còn chưa kịp phản ứng.
Tôi nhanh chóng lấy lại điện thoại từ tay mẹ chồng.
“Bố nói không sai, con muốn bình tĩnh. Nếu là sự cố vậy thì nhất định phải báo cảnh sát để điều tra lại sự cố này.”
“Không được!" Bố mẹ chồng đồng lòng cùng nhau ngăn lại.
Vì sao?
Tôi lạnh lùng nhìn cả hai.
Bố mẹ chồng liếc nhau, mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Chuyện đã đến nước này rồi thì hãy để Bân Nhi yên nghỉ đi. Bố biết con rất đau khổ nhưng sao bố mẹ không đau khổ được chứ?”
“Chuyện này ầm ĩ lên thì người chung quanh sẽ chê cười chúng ta như thế nào đây? Chúng ta đều là người nên cần thể diện.”
Muốn thể diện mà có thể làm ra chuyện như vậy sao?
Thật nực cười.
Tôi lạnh lùng cười nói: "Chồng con đã c.h.ế.t mà hai người còn sợ người khác chê cười?"
Bọn họ không báo cảnh sát vì sợ cảnh sát điều tra ra Hàn Bân giả chết.
Nhìn xem, đây chính là bố mẹ chồng ta đời trước tôi m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử thật tốt đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-no-ai-nguoi-do-tra/chuong-2.html.]
Từ khi yêu Hàn Bân, tôi đã tự giác đảm nhận vai trò của một người vợ.
Thật lòng hiếu kính bố mẹ anh ta như bố mẹ mình, ngày lễ ngày tết tôi đều cho họ tiền mua quà.
Vòng tay vàng ba mươi năm vạn nói mua là mua, nệm hơn mười vạn cũng đặt mua rồi vận chuyển về nhà, chỉ vì để cho cơn đau thắt lưng của bố chồng có thể giảm bớt khi ngủ.
Tôi nghĩ dù sao mình còn trẻ nên chịu khổ chút cũng không sao nhưng phải để cho hai người lớn tuổi bọn họ hưởng phúc.
Cho dù là sau khi Hàn Bân chết, tôi cũng cam tâm tình nguyện phụng dưỡng bọn họ, tôi và Tiểu Bảo ăn bánh bao lạnh ăn cháo hoa, còn bọn họ thì được tôi nấu canh gà để bồi bổ sức khỏe.
Bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười.
Người ta lừa dối tôi như vậy mà tôi còn cho rằng bọn họ thật lòng.
Kết quả cuối cùng thì tôi vẫn là người ngoài trong mắt bọn họ.
Mẹ chồng nắm chặt cổ tay tôi: "Triệu Thiến, có phải Bân Nhi c.h.ế.t rồi thì con muốn làm gì thì là không nghe lời chúng ta nữa đúng không?"
“Được, ô ô ô ô~ con trai mới c.h.ế.t mà con dâu đã khinh thường hai người già chúng tôi, cuộc sống sau này phải sống thế nào đây.”
Bà ta ra tay trước.
Tốt lắm.
Trước kia tôi thật sự quá ngu xuẩn, sao lại không nhìn bố mẹ chồng vừa gian mạnh vừa xảo quyệt, đã vậy còn có tâm địa ác độc như thế cơ chứ.
Làm lớn chuyện đi!
Bà ta muốn làm tôi mất mặt thì tôi sẽ làm cho bà ta không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.
Tôi chạy tới mở cửa, ngồi ở cửa khóc lên.
“Thật oan uổng quá đi mất, chồng tôi c.h.ế.t rồi, một người tốt như chồng tôi mà c.h.ế.t một cách vô duyên vô cớ như vậy ai biết có phải là do ai hãm hại không chứ.”
"Tôi là một người phụ nữ yếu đuối đã vậy còn có một đứa con ba tháng tuổi, về sau phải làm sao bây giờ!"
"Ông trời có công bằng hay không, tôi muốn đòi lại công bằng cho chồng nhưng bố mẹ chồng lại không cho tôi báo cảnh sát. Vì sao, đây là vì sao?"
"Người chồng đáng thương của tôi, anh ở trên trời có hiển linh nhìn thấy được không? Anh c.h.ế.t đi một cách oan uổng như vậy em không cam lòng chút nào!"
"Trên đời này làm sao có thể có bố mẹ nhẫn tâm như vậy cơ chứ!"
Rất nhanh sau đó tiếng khóc của tôi đã thu hút hàng xóm xung quanh mà tôi cũng hôn mê bất tỉnh trong khi sụt sịt than khóc.