Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả

Chương 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14

Đối với việc Trần Tuệ Như và Hàn Bân đánh nhau, không nằm ngoài dự đoán của tôi.

Thậm chí, tôi còn thảnh thơi ăn quýt xem kịch.

Hai người này có qua có lại, tôi một tát anh một quyền.

Khi Trần Tuệ Như bị Hàn Bân đẩy ngã xuống đất, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.

Đã đến lúc kết thúc trò hài này rồi, hơn nữa tôi cũng mệt mỏi rồi.

Cho đến khi cảnh sát đến, Hàn Bân cũng không biết là do tôi điện.

Lúc anh ta bị cảnh sát cưỡng chế mang đi thì còn dặn dò tôi: "Thiến Thiến, nhớ cứu anh ra nhé.”

“Được, ông xã, anh chờ em.”

Hàn Bân nói với cảnh sát, anh ta là chồng tôi.

Nhưng hộ khẩu của anh ta đã bị tôi bán đi rồi.

Một người ngay cả tang lễ cũng từng tổ chức rồi thì sao tôi có thể thừa nhận anh ta là chồng tôi cơ chứ?

Bố mẹ chồng tới tìm tôi, tôi cũng đóng cửa không gặp.

Rất nhanh đã có người dọn vào căn nhà đã bán đi, hai người đó không thấy tôi đâu liền náo loạn đến mức làm cho chủ nhà phải báo cảnh sát.

Chỉ có cảnh sát mới liên lạc được với tôi.

Nghe nói anh ta và bố mẹ đã làm DNA để chứng minh mình là Hàn Bân thật.

Thật lố bịch.

Muốn làm Hàn Bân thì làm, không muốn làm thì giả chết.

Anh ta thật sự cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm sao?

Khi anh ta thừa nhận mình là Hàn Bân thì báo ứng của anh ta cũng tới.

Giả c.h.ế.t trốn nợ, không chỉ có Tôn Bưu muốn kiện mà tôi cũng muốn kiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/kiep-nay-no-ai-nguoi-do-tra/chuong-14.html.]

Là nạn nhân lớn trong cuộc hôn nhân này, tôi đã thu thập đủ chứng cứ anh ta sống chung với Trần Tuệ Như để trình lên tòa án khởi tố.

Hầu như ngày nào tôi cũng nhận được thư từ nhà tù.

Trong thư đều là những lời thú tội với tôi.

Đàn ông sao, đều là mấy tên khẩu thị tâm phi.

Anh ta thừa nhận mình làm sai, nói đơn giản hơn là muốn tôi cứu anh ta ra.

Ba tháng sau khi anh ta vào tù, tôi đã vào gặp anh ta một lần.

Không ngờ, mới ba tháng ngắn ngủi mà anh ta đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đầu đầy tóc bạc.

So với tôi kiếp trước cũng không kém nhau là bao.

Anh ta nhìn tôi vô cùng kích động: "Thiến Thiến, Thiến Thiến, em biết anh yêu em đúng không?”

Tôi cười, không phủ nhận.

Có yêu nhưng đó là trước kia.

"Thiến Thiến, em tin anh, chỉ cần anh ra tù thì anh sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, anh sẽ đối xử tốt với con gái, chúng ta vẫn là người một nhà được không?"

“Không được, Hàn Bân, đời này tôi không bao giờ muốn gặp lại anh, lại càng không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh. Nhà là bố mẹ tôi mua, xe cũng vậy, tôi đã sớm bán hết nó đi rồi. Đây cũng không tính là tài sản chung của vợ chồng chúng ta, dù sao khi đó anh đã c.h.ế.t rồi.”

Anh ta sửng sốt thật lâu, sau khi kịp phản ứng mới hét to:

“Triệu Thiến! Tất cả những thứ này đều là cô làm đúng không?”

"Sai rồi, là anh tự làm tự chịu!"

Khi tôi bước ra khỏi cửa trại thì ánh mắt trời ấm áp chiếu vào người tôi

Đã lâu lắm rồi tôi không cảm nhận được ánh nắng mặt trời đẹp như vậy.

Bố mẹ Hàn Bân bởi vì không chấp nhận được sự thật anh ta vào tù, lại không có tiền khám bệnh nên rất nhanh sau đó đã lần lượt qua đời.

Mà tôi xin vào đại học nước ngoài, mang theo con gái mở ra cuộc sống mới.

Không hỏi đường tới như thế nào mà chỉ nhìn về phía trước.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận