Không khuất phục trước số mệnh
Chương 7. Nỗi sợ
Đó là một chiếc dây chuyền được làm bằng đồng trông khá cũ, mặt dây là hình ngôi sao sáu cánh.
Theo lý mà nói, thân là cậu ấm nhà giàu như anh ta thì chẳng thể nào đeo sợi dây chuyền như vậy được.
“Đây là món quà do một cô bé trong trại mồ côi tặng cho tôi.”
Sợi dây chuyền với ngôi sao sáu cánh tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong ráng chiều.
“Cô gái kia cũng là hy vọng sống duy nhất của tôi. Cô ấy nói với tôi rằng, cũng nhờ những vết nứt trong cuộc sống mà ánh sáng mới có thể chiếu vào.”
“Lâm Hà, cô cũng có thể là người lương thiện dịu dàng, là nhân vật mạnh mẽ tự mình vươn lên khỏi nghịch cảnh, là nữ chính có một cuộc sống viên mãn. Con đường mà cô đi do chính cô quyết định, không phải sao?”
…
Phải.
Bị số mệnh trêu đùa thì đã sao?
Toàn bộ thế giới không đứng về phía mình thì sao nào?
Dù có chết, tôi cũng muốn mình c.h.ế.t thật xinh đẹp.
Tôi luôn sống như thế. Dù xương tan thịt nát thì tôi vẫn sẽ đứng lên, cho dù cuộc sống có khổ cực thì tôi cũng phải sống thật hạnh phúc cho người ta nhìn.
Tôi cho rằng chỉ cần tôi đủ kiên cường, đủ bất khuất thì số mệnh sẽ lại đứng về phía mình.
Tiếc là tôi sai rồi.
…
Chung đụng lâu ngày, ít nhiều gì tôi cũng nghe được chuyện của Lâm Kỳ từ Bùi Thần.
Anh ta và Lâm Kỳ chưa từng gặp nhau, Lâm Kỳ cũng không biết tôi quen anh ta nên chẳng để tâm đ ến người này làm gì.
“Thật ra tôi tò mò lắm đấy, chẳng biết cô em gái bạch liên bông của cô là người như thế nào nhỉ?”
Ngày đó Bùi Thần đang cắn ống hút thì đột nhiên hỏi tôi.
“Bạch liên bông” là danh hiệu anh ta “ban” cho em gái tôi.
Tôi có thể cảm nhận được anh không thích cô ả kia.
Nhưng tôi vẫn vô thức chau mày.
“Anh đừng đi tìm nó. Người nó như có tà ấy, tà lắm…”
Tôi cũng không biết nên diễn tả thế nào.