Không khuất phục trước số mệnh

Chương 13. Thay đổi

Đã bao lâu rồi tôi chưa ôm người khác nhỉ?

Thế cho nên tôi đưa tay ra, nhiệt độ ấm áp trên người anh khiến tôi cứ ngỡ như là mơ.

“Xin lỗi.” Giọng anh khàn khàn.

“Lúc tới đưa tin ở chiến khu Syria, bọn anh bị quân đội địa phương giam giữ.”

Anh đặt cằm lên vai tôi, vừa xoa đầu tôi vừa nói: “Bọn anh bị quân phiệt nhốt chín tháng. Đến bây giờ anh vẫn còn thấy sợ, Lâm Hà. Mấy tên sĩ quan đó g.i.ế.c người ngay trước mắt bọn anh, anh không sợ chết, anh chỉ sợ… chỉ sợ không còn gặp được em nữa.”

Đột nhiên trên không trung xuất hiện những chùm pháo hoa rực rỡ.

Những câu nói đầy oán giận của tôi bị trôi ngược trở lại.

Tôi nắm chặt lấy áo khoác của anh.

Tôi chỉ không biết… mình còn có thể giữ lại được những gì…

 

Thời gian sẽ khiến con người thay đổi dù ít hay nhiều.

Vào ngày bay ra nước ngoài, trong lòng tôi chỉ toàn là nỗi căm phẫn và uất hận, thầm mang quyết tâm sẽ quay về và trả thù tất cả.

 

Song bây giờ trở lại cố hương, tôi lại chỉ cảm thấy dường như mình đã trải qua mấy đời người.

Tất cả mọi người đều đã khác.

Khi đó còn là sinh viên trẻ người non dạ nên yên hận rõ ràng, còn lúc này đây, thế giới của người trưởng thành chẳng tồn tại thứ gọi là thật lòng, khắp nơi chỉ toàn là hư tình giả ý.

Tôi gặp lại Tưởng Thư Hoài trong tiệc rượu của một doanh nhân bất động sản.

 

Hiện nay thân phận của tôi có thể ngồi ngang hàng với gã, mà không, thậm chí gã còn phải cầu cạnh tôi mới phải.

Tôi nhìn người đàn ông đang niềm nở mời rượu mình, cứ như gã chưa từng đẩy tôi xuống vực sâu, chưa từng vứt bỏ tôi vậy.

Cũng phải, thế giới của người trưởng thành toàn là đạo đức giả thôi mà.

 

Tôi cụng ly với gã, nói vài câu khách sáo như thể giữa chúng tôi chẳng có chút ân oán nào cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận