KHÔNG CẦN MẶT MŨI, CẦN NÀNG!

CHƯƠNG 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì câu nói hôm đó của ta, Chu thị luôn đề phòng cảnh giác, sợ ta sẽ giở trò với Bùi Tranh.

Nhưng sự đề phòng của bà ta hoàn toàn là thừa thãi.

Ngay từ hôm Bùi Tranh về, những gì cần làm, ta đã làm xong từ lâu rồi.

Có điều, chuyện này Bùi Hiến không hề hay biết.

Vào hôm trước ngày thi Hội, Bùi Hiến lại nói giọng đầy ẩn ý với ta:

"Tên Bùi Tranh đó tuy giả tạo thật, nhưng cũng có thực tài, nếu hắn dự thi, chắc chắn sẽ đỗ cao."

Ta vừa tỉa cành hoa trong bình, vừa thờ ơ đáp: "Thế nên hắn mới không có cửa dự thi đấy."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

18

Ngay đêm đó, Bùi Tranh đột nhiên nôn ọe không ngừng.

Đại phu thay hết lượt này đến lượt khác, thậm chí thái y trong cung cũng được mời tới.

Vậy mà không ai tìm ra được nguyên nhân.

Cả phủ nháo nhào suốt đêm.

Còn Bùi Tranh thì đừng nói đến chuyện đi thi Xuân Vi, đến việc xuống giường cũng khó như lên trời.

Chu thị ở chính viện khóc lóc thảm thiết, chửi rủa ông trời không có mắt.

Với tài học của Bùi Tranh, nếu không gặp sự cố lần này, hắn chắc chắn đã đỗ cao.

Giờ đổ bệnh liệt giường, chỉ đành trơ mắt nhìn kỳ thi Xuân Vi lần này trôi qua.

Nghe Thược Dược kể lại chuyện này, tâm trạng ta tốt hẳn lên.

Đến cơm cũng ăn thêm được hẳn hai bát.

Bùi Hiến lại nhìn ta bằng ánh mắt dò xét khó hiểu.

Hắn hỏi: "Chuyện của Bùi Tranh, là nàng làm?"

"Phải." Ta không hề phủ nhận, "Hắn lừa ta một lần, ta khiến hắn đau khổ một lần, coi như huề."

Cha ta là thái y, từ nhỏ ta đã được tai nghe mắt thấy, nên đương nhiên cũng học được y thuật kha khá.

Thậm chí có đôi lần, cha ta còn khen ta trò giỏi hơn thầy.

Nhưng y thuật là con d.a.o hai lưỡi, vừa cứu được người, cũng vừa hại được người.

Gả vào Hầu phủ đúng là ta đã trèo cao thật.

Nhưng ta cũng có m.á.u nóng của mình chứ.

Không đời nào Bùi Tranh lừa ta mà ta lại phải giả vờ như không có gì, cắn răng nuốt cục tức này xuống.

Sắc mặt Bùi Hiến thoáng thay đổi.

Bàn tay hắn vô thức xoa nhẹ đầu gối, ánh mắt đăm chiêu: "Nàng còn biết cả y thuật?"

Thấy thế, ta đoán ngay ra hắn đang nghĩ gì.

Ta nhếch mép cười đầy ác ý, cố tình ghé sát tai Bùi Hiến, thì thầm:

"Phu quân đang lo chuyện chàng giả què bị ta phát hiện ra rồi sao?"

Nhưng chuyện này, ngay hôm thành hôn ta đã nhìn thấu từ lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-can-mat-mui-can-nang/chuong-7.html.]

Cái tật ở chân của Bùi Hiến chỉ là giả vờ thôi.

19

Mấy ngày liền Chu thị chìm trong nước mắt.

Bà ta không vui, thì ta lại vui.

"Làm người thì nên tích đức một chút, thấy chưa, báo ứng rồi đấy." Ta cố tình nói bóng nói gió trước mặt Chu thị.

Bà ta tức đến mức vớ lấy chén trà bên cạnh ném thẳng về phía ta.

Ta nhanh nhẹn né được, vừa hay thấy Hầu gia mặt nặng mày nhẹ đi từ ngoài vào.

"Phu nhân, con biết người buồn lòng vì chuyện của Nhị đệ, nhưng cũng không thể vì thế mà trút giận lên con." Ta chớp mắt mấy cái, ra vẻ vô tội nói.

Hầu gia liếc nhìn mảnh vỡ chén trà trên đất, rồi lại đưa mắt nhìn Chu thị.

"Con dâu, con ra ngoài trước đi."

Ta khẽ gật đầu: "Thưa Phụ thân, con định đưa Đại công tử lên chùa thắp hương cầu phúc cho Nhị đệ."

Nghe vậy, Hầu gia hơi khựng lại, rồi nói: "Con có lòng quá, đến phòng thu chi lấy ít tiền mang theo đi."

Chu thị lại tỏ vẻ khó chịu.

Bà ta chỉ vào mặt ta, gào lên: "Hầu gia, người đừng để nó lừa! Nếu không phải nó độc mồm độc miệng nguyền rủa Tranh nhi nhà chúng ta, thì..."

"Thôi đủ rồi!" Hầu gia quát lớn, "Con dâu lớn rốt cuộc đã làm gì chướng mắt bà, mà bà cứ phải nhằm vào nó mãi thế?"

Ở góc khuất mà Hầu gia không thấy, ta nhếch mép cười đầy khiêu khích với Chu thị.

Mẹ con nhà đó nếu không có tâm địa độc ác, thì cũng đâu đến nông nỗi này.

Tất cả cũng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.

20

Hôm sau trời lại trong xanh.

Bùi Hiến dù không muốn nhưng vẫn bị ta kéo lên xe ngựa rời thành.

Trong xe ngựa, Bùi Hiến lại bắt đầu móc mỉa:

"Nàng cũng biết dỗ người ghê, dỗ ngọt đến mức Phụ thân quên luôn chuyện mấy hôm trước nàng trù ẻo Bùi Tranh rớt đài thế nào rồi."

Hôm sinh nhật Hầu gia, sau khi ta nói Bùi Tranh sẽ trượt vỏ chuối, cả nhà đã chẳng vui vẻ gì mà giải tán.

Khoảng thời gian đó, cả Hầu gia lẫn Chu thị đều chẳng ưa gì ta.

Nhưng có Chu thị làm nền, Hầu gia dường như cũng cho qua chuyện đó rồi.

Hôm qua ta không đến phòng thu chi lĩnh tiền, ông ấy còn cố ý bảo quản gia mang tới tận nơi cho ta.

Ta quay sang lườm hắn một cái: "Ngươi không nói thì không ai bảo ngươi câm đâu."

Nếu không phải hoàn cảnh ép buộc, ai mà muốn cả ngày phải ăn nói đanh đá như ta chứ?

Giờ cơn giận cũng nguôi ngoai rồi, nếu sau này mẹ con Chu thị không chọc vào ta trước, ta cũng chẳng buồn dây vào nữa.

Nhưng có những kẻ lại không thích sống yên ổn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận