"Nếu bên ngoài có lời đồn nào không hay về ta, thì chưa đầy ba ngày sau, chuyện phu nhân và Bùi Tranh cấu kết lừa hôn sẽ bị tung hê khắp kinh thành này."
Ta vừa dứt lời, cửa phòng Chu thị đã bị người đẩy mạnh từ bên ngoài.
Người ngoài cửa không ai khác chính là Bùi Tranh ta vừa nhắc tên.
Ta khựng lại một chút rồi cất giọng mỉa mai: "Ồ, Nhị đệ về rồi đấy à?"
15
Sau khi gả vào Hầu phủ ta mới biết, vài ngày trước hôn lễ của ta và Bùi Hiến, Bùi Tranh đã lấy cớ du học để âm thầm chuồn khỏi kinh thành.
Thật ra ta cũng chẳng phải tha thiết gì Bùi Tranh.
Ngay từ lúc hai nhà gặp mặt xem mắt, ta đã biết Tống Uyển Ninh ta đây là trèo cao rồi.
Bùi Tranh tuy do kế thất sinh ra, nhưng hắn tài hoa, danh tiếng lẫy lừng, lại cũng mang danh Đích tử.
Nếu không có gì thay đổi, vị trí Thế tử Hầu phủ sớm muộn cũng thuộc về hắn.
Vì vậy, lúc bà mối đến nhà, ta đã có chút nghi hoặc.
Loại người như Bùi Tranh, thiếu gì tiểu thư khuê các quyền quý không lấy được? Cớ gì phải tìm đến một đứa con gái thái y như ta?
Thế là ta sai người âm thầm dò la tin tức.
Nhưng danh tiếng của Bùi Tranh quả thực quá hoàn hảo.
Thế nên ta đã tin rằng cuộc hôn nhân này không có khuất tất gì.
Sự thật đã chứng minh, cái gọi là danh tiếng cũng chỉ là thứ lừa người.
"Nếu không phải tự mình trải qua, có nằm mơ ta cũng không thể ngờ, vị quân tử đứng đắn trong mắt thiên hạ lại có thể cùng mẹ ruột bày trò lừa hôn."
Ta chẳng thèm che giấu vẻ mỉa mai và khinh thường dành cho Bùi Tranh.
Cũng may là ta chẳng có tình cảm gì với Bùi Tranh.
Nếu không thì vào ngày đại hôn, biết tân lang bị đánh tráo, chắc ta đã vì xấu hổ và uất hận mà đập đầu c.h.ế.t quách rồi.
Vậy mà Bùi Tranh, một trong những kẻ chủ mưu, lại hèn nhát như rùa rụt cổ, lén lút chuồn đi mất.
Mặt Bùi Tranh đỏ bừng.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngập ngừng lên tiếng: "Chuyện này là ta và mẹ có lỗi với Tống cô nương..."
"Trước đây ta còn tưởng Nhị đệ không hề biết gì về kế hoạch của mẹ cậu." Ta lạnh giọng cắt ngang lời hắn.
"Không ngờ cậu không những biết mà còn chủ động phối hợp."
Giờ phút này, ta lại thấy may mắn vì người mình lấy không phải là Bùi Tranh.
Loại ngụy quân tử này, đúng là nhìn thêm một giây cũng thấy ghê tởm.
16
Bùi Tranh mới về được hai hôm thì bệnh của Chu thị cũng khỏi.
Chắc là sợ ta làm ầm lên, ảnh hưởng đến tiền đồ của Bùi Tranh, nên mấy ngày nay Chu thị an phận hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-can-mat-mui-can-nang/chuong-6.html.]
Chuyện lừa hôn này nếu lộ ra ngoài, mất mặt không chỉ riêng ta mà còn là cả Hầu phủ.
Danh tiếng Bùi Tranh dày công gây dựng cũng sẽ sụp đổ trong phút chốc.
Nặng nhẹ thế nào, Chu thị vẫn biết chừng mực.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trái lại là Bùi Hiến, ngày thường tìm mãi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Vậy mà từ lúc Bùi Tranh về, ngày nào chàng cũng ở lì trong phòng.
Hễ gặp Bùi Tranh là y như rằng chàng lại bóng gió vài câu.
Hôm ấy là sinh nhật Hầu gia, cả nhà hiếm khi mới tụ tập đông đủ ăn một bữa cơm.
Trong bữa ăn, Chu thị nhắc đến chuyện Bùi Tranh sắp tham gia kỳ thi Xuân Vi.
"Nếu Tranh nhi có thể bảng vàng đề danh, Hầu gia cũng nên nhân cơ hội này xin phong Thế tử cho nó."
Nghe thế, Hầu gia bất giác liếc nhìn Bùi Hiến.
Thấy Bùi Hiến từ tốn đặt đũa xuống, Hầu gia vội nói lảng sang: "Chuyện xin phong Thế tử khoan hãy bàn, mà Tranh nhi chuẩn bị đến đâu rồi? Có nắm chắc không?"
Bùi Tranh cười ôn hòa, tự tin đáp: "Vị trí Tam khôi trong kỳ thi Đình, nhi tử muốn thử sức tranh đoạt."
Ý tứ trong lời này là hắn nắm chắc suất đỗ cao trong tay.
Cả Hầu gia và Chu thị đều lộ rõ vẻ vui mừng.
Nếu Bùi Tranh thật sự đoạt được thứ hạng trong Tam khôi thi Đình, vậy thì đúng là nở mày nở mặt cho Bùi gia.
Hầu gia nhìn Bùi Hiến, dùng giọng dò hỏi: "Hiến nhi, nếu Tranh nhi thật sự làm được, vậy chuyện xin phong Thế tử..."
Sắc mặt Bùi Hiến từ từ sa sầm.
Hắn híp mắt, vừa định lên tiếng thì ta đã khẽ nắm lấy tay hắn.
Ta cười khẩy: "Đừng nói đến Tam khôi thi Đình, ta dám cược Nhị đệ đến Hạnh bảng còn chẳng có tên."
17
Câu nói của ta khiến Chu thị tức đến suýt ngất.
Ngay cả Hầu gia cũng chỉ tay vào mặt ta, tức đến râu ria dựng đứng.
Nếu được chọn lại, ta đoán chắc ông ấy sẽ không bao giờ để ta bước chân vào cửa Bùi gia nữa đâu nhỉ.
Nhưng chuyện ta cược Bùi Tranh sẽ rớt Xuân Vi lần này là hoàn toàn nghiêm túc.
Kỳ Xuân Vi lần này, ta sẽ không để Bùi Tranh có cơ hội đặt chân vào trường thi.
Gả vào Hầu phủ đúng là ta đã trèo cao.
Nhưng bọn họ không nên dùng thủ đoạn lừa hôn để đưa ta vào đây.
Nếu không làm gì đó, cơn tức này trong lòng ta khó mà nuốt trôi được.