KHÔNG CẦN MẶT MŨI, CẦN NÀNG!

HẾT

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

23

Ngày giỗ mẹ ruột của Bùi Hiến, trời mưa phùn từ sáng sớm.

Nhưng hắn lại không ngồi xe lăn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sau khi gả vào Hầu phủ, đây là lần đầu tiên Bùi Hiến xuất hiện trước mặt ta trong bộ dạng người bình thường.

"Chàng..." Ta nhìn Bùi Hiến đang đứng trước mặt, hỏi: "Không giả vờ nữa à?"

Bùi Hiến khẽ nhếch môi: "Chuyện đã giải quyết xong rồi."

Nhưng rõ ràng, người trong Hầu phủ đều không biết Bùi Hiến giả què.

Nhất là Hầu gia, sau khi thấy Bùi Hiến đi lại được như người bình thường, mắt trợn tròn, hồi lâu không hoàn hồn.

Ông chỉ vào chân Bùi Hiến hỏi: "Hiến nhi, chân con... khỏi rồi à?"

Bùi Hiến khẽ gật đầu, liếc nhìn ta đầy ẩn ý: "Nhờ cả vào Uyển Ninh."

Hầu gia lộ vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.

Mặc dù ta cũng không biết ông ấy nghĩ tới cái gì.

Nhưng ánh mắt mọi người nhìn ta đều tràn đầy cảm kích.

...

Viếng mộ mẹ ruột Bùi Hiến xong trở về, lúc đi qua Chợ Bãi, tình cờ thấy người của quan phủ đang cọ rửa vết m.á.u trên mặt đất.

Ta sững người, chưa kịp mở lời, Bùi Hiến đã nói: "Định Quốc công phủ bị tịch biên gia sản, nam giới trên mười tuổi đều bị c.h.é.m đầu, nữ quyến trong nhà và trẻ em dưới mười tuổi bị đày đi Ninh Cổ Tháp."

Ta bất giác nghĩ đến chuyện Bùi Hiến giả què.

Ngay sau đó, nghe Bùi Hiến nói: "Bọn họ dính líu vào một vụ án cũ mấy năm trước, nữ quyến và trẻ nhỏ giữ được mạng đã là Hoàng thượng khai ân."

Mấy năm trước...

Chân Bùi Hiến què từ mấy năm trước.

Tiếng tăm tàn bạo cũng bị đồn đại từ lúc đó.

Cửu Hoàng tử của Hoàng thượng cũng c.h.ế.t vào mấy năm trước...

Ta nghi ngờ trong đó có mối liên hệ mà người ngoài không biết.

Nhưng Bùi Hiến không nói, ta cũng không hỏi thêm.

Đôi khi biết quá nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.

24

Chuyện Định Quốc công phủ bị tịch biên gia sản gây xôn xao không nhỏ ở Kinh thành.

Mấy ngày sau, Hầu gia liền xin phong Thế tử cho Bùi Hiến.

Chu thị biết chuyện, khóc lóc om sòm trong viện của bà ta suốt nửa đêm.

Ngược lại, người trong cuộc là Bùi Hiến lại tỏ ra như không có chuyện gì.

"Không ngờ cha lại xin phong Thế tử cho chàng." Ta cảm thán một câu.

Ta còn tưởng ngôi vị Thế tử đó Hầu gia định để dành cho Bùi Tranh.

Ông ấy đưa Bùi Tranh về quê cũ ở Dương Thành, nhìn thì như đuổi đi, nhưng sao lại không phải là một cách bảo vệ cậu ta?

Chuyện Chu thị thuê sát thủ g.i.ế.c người tuy được tiến hành bí mật.

Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió?

Một khi lộ ra, Bùi Tranh khó tránh khỏi bị người đời dị nghị.

Huống chi, để cậu ta ở lại Kinh thành, lời nói việc làm của Chu thị cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu ta.

Đến lúc đó, Bùi Tranh mới thật sự tiêu đời.

Nay Hầu gia đưa cậu ta về quê, còn mời một vị thầy dạy rất có danh tiếng.

Kỳ thi Hội lần tới, nếu không có gì bất ngờ, cậu ta chắc chắn sẽ đỗ đạt.

Ai ngờ Bùi Hiến lại cười khẩy một tiếng: "Việc xin phong Thế tử là do Hoàng thượng gợi ý, không phải ý của cha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-can-mat-mui-can-nang/het.html.]

Ta nhìn Bùi Hiến, trong lòng bất giác nghĩ đến chuyện Định Quốc công phủ.

Ta nghi ngờ chuyện đó chắc chắn có liên quan mật thiết đến Bùi Hiến.

Nên Hoàng thượng mới gợi ý Hầu gia xin phong Thế tử cho hắn.

25

Chu thị lén viết thư báo tin Bùi Hiến được phong Thế tử gửi về quê cũ ở Dương Thành.

Thư còn chưa ra khỏi phủ đã được đưa đến tay Bùi Hiến trước.

Bùi Hiến liếc qua loa rồi bỏ thư lại vào phong bì.

"Cứ theo ý bà ta, gửi thư cho Bùi Tranh đi."

"Chu thị không sợ Bùi Tranh không chịu nổi à?" Ta hơi ngạc nhiên.

Bùi Tranh không hề tốt đẹp như lời đồn bên ngoài.

Nghe nói sau khi về Dương Thành, cậu ta còn ốm nặng một trận.

Biết hy vọng của mình tan thành mây khói, e là sẽ không chịu nổi cú sốc này.

Dù sao mấy năm nay tiếng tăm của Bùi Hiến bị bôi nhọ như vậy, vị trí Thế tử Hầu phủ này cứ như đã là vật trong túi của Bùi Tranh rồi.

Nay đột nhiên biết vị trí Thế tử sắp nắm trong tay lại mất đi, Bùi Tranh sợ là tức c.h.ế.t mất.

Suy đoán của ta nhanh chóng được chứng thực.

Thư của Chu thị gửi đến Dương Thành không lâu thì tin tức Bùi Tranh bệnh nặng nhanh chóng truyền về Kinh thành.

Hầu gia sau khi biết Chu thị viết thư cho Bùi Tranh, tức đến mức đòi viết giấy bỏ vợ.

Anh trai của Chu thị đến Hầu phủ một chuyến.

Mật đàm với Hầu gia trong thư phòng suốt một canh giờ.

Cuối cùng giấy bỏ vợ không viết thành, nhưng Chu thị lại bị người nhà họ Chu đón về.

Nói là về ở tạm một thời gian.

Trong phủ lập tức yên tĩnh hẳn.

Vẫn thường không thấy bóng dáng Bùi Hiến đâu.

Hôm nay khó khăn lắm hắn mới về phủ, ta liền gọi hắn lại.

"Ta biết cuộc hôn nhân này không phải điều chàng mong muốn. Nay mọi chuyện đã xong, hay là chàng viết cho ta một tờ giấy hưu..."

Chữ "thê" còn chưa nói ra, Bùi Hiến đã cau mày.

"" Ta ngây người nhìn hắn, nhất thời không phản ứng kịp.

Bùi Hiến ra hiệu cho đám nha hoàn trong phòng lui ra, mới nói: "Tống Uyển Ninh, nếu không phải ta muốn, nàng nghĩ hôm đó nàng vào được cửa sao?"

Ta: "..." Hoá ra chỉ có mình ta bị lừa dối thôi hả.

Bùi Hiến không nói gì thêm.

Hắn dứt khoát bế ngang ta lên.

Ta hoảng hốt đưa tay chặn trước n.g.ự.c hắn, hỏi: "Chàng định làm gì?"

Bùi Hiến cúi mắt nhìn ta: "Thành thân lâu vậy rồi, còn chưa động phòng, hôm nay bù lại."

Ta còn chưa kịp phản ứng, người đã bị hắn đặt lên giường.

"Giữa ban ngày ban mặt, chàng có cần mặt mũi không hả!"

Bùi Hiến cúi người sát lại gần ta, giọng điệu mờ ám vô cùng—

"Không cần mặt mũi, cần nàng."

(Hết truyện)

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận