4
Bùi Hiến cả đêm không về.
Sáng hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, Triệu ma ma bên cạnh Chu thị đã đến gọi ta dậy.
Triệu ma ma đứng đầu giường, tay còn xách một chiếc đèn lồng.
"Thiếu phu nhân, hôm nay còn phải dâng trà cho Hầu gia và Phu nhân, đừng để các bậc trưởng bối đợi lâu."
Ta lạnh mặt ngồi dậy: "Ai cho phép bà vào đây? Cút ra ngoài."
Triệu ma ma lại làm như không nghe thấy lời ta nói.
Bà ta vẫn đứng yên tại chỗ.
"Thiếu phu nhân, người nên dậy hầu hạ Đại công tử thay đồ rửa mặt đi ạ, kẻo lỡ giờ dâng trà."
Kiên nhẫn của ta cạn sạch.
Thấy ta trở mình xuống giường, Triệu ma ma nở nụ cười đắc thắng.
Giây tiếp theo, ta liền vớ lấy tách trà trên bàn, ném thẳng vào người bà ta.
"Chỉ là một hạ nhân của Hầu phủ mà cũng dám hỗn xược trước mặt ta sao?"
Ta biết Chu thị muốn ra oai phủ đầu với ta.
Nhưng ta không thèm chấp kiểu đó.
Ngay từ lúc bị trói buộc với Bùi Hiến, nửa đời sau của ta coi như đã hủy.
Nên ta mặc kệ hết, không thèm giả làm gái ngoan nữa.
Ta không vui, thì tất cả đừng hòng sống yên ổn.
Cùng lắm thì c.h.ế.t chung.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
5
Ta cố tình ngủ đến mặt trời lên cao ba sào mới dậy.
Vừa mở mắt đã thấy Bùi Hiến ngồi trên xe lăn, đang nhìn ta với vẻ mặt cười như không cười.
Khuôn mặt Bùi Hiến quả thật đẹp xuất sắc.
Nhìn gần thế này cũng chẳng tìm ra được chút khuyết điểm nào.
"Nghe nói con gái Tống thái y quy củ cực tốt, đến cả Quý phi cũng từng khen ngợi, nay gặp mặt mới biết lời đồn quả nhiên không đáng tin."
Ta chẳng thèm để ý đến Bùi Hiến, gọi thẳng Thược Dược vào thay đồ cho mình.
Bùi Hiến lại không chịu yên.
"Tống Uyển Ninh, trước khi xuất giá Tống phu nhân không dạy ngươi quy củ à? Đây là thái độ của ngươi đối với phu quân mình đấy sao?"
Ta quay đầu nhìn Bùi Hiến một cái, cười lạnh: "Quy củ ăn được không? Ngươi mà thấy chướng mắt thì cứ việc bỏ ta đi."
Triều đại này không thể hòa ly, nhưng lại cho phép đàn ông bỏ vợ.
Bùi Hiến cười khẽ, nói: "Muốn ta bỏ vợ đến thế sao? Ta lại không muốn chiều theo ý nàng đấy."
Không đợi ta mở miệng, hắn lại nói: "Nghe nói nàng gả vào Hầu phủ là bị mẹ con nhà đó lừa, tưởng mình gả cho Bùi Tranh, ai ngờ lại là tên phế nhân này.
Cho nên dù ta có bỏ nàng, nàng cũng chẳng gả cho Bùi Tranh được nữa đâu."
Nghe Bùi Hiến nói vậy, ta mới nhận ra, chuyện lừa hôn này, có lẽ hắn cũng không biết giống như ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-can-mat-mui-can-nang/chuong-2.html.]
Hơn nữa nghe cách hắn gọi Chu thị và Bùi Tranh, xem ra mối quan hệ của họ cũng chẳng tốt đẹp gì?
6
Bùi Hiến đợi ta ăn sáng xong một cách thong thả rồi mới cùng đi dâng trà cho Hầu gia và Chu thị.
Lúc chúng ta tới, họ đã đợi đến mất kiên nhẫn.
Nhất là Chu thị.
Ta và Bùi Hiến vừa vào cửa, bà ta đã bắt đầu bóng gió cạnh khóe.
Sắc mặt Hầu gia cũng không tốt lắm.
"Đồ nhà quê đúng là không có quy củ, dám để trưởng bối đợi lâu như vậy." Chu thị mỉa mai.
Ta không nhịn bà ta, nói ngay: "Đại công tử chân cẳng bất tiện, lẽ nào Phu nhân không biết?"
Bùi Hiến đứng bên cạnh ngẩn ra một chút, nhưng không vạch trần ta mà ngược lại còn bật cười khe khẽ.
Vẻ mặt Chu thị như nuốt phải ruồi.
Hầu gia thấy vậy, lạnh mặt nói: "Đủ rồi, đừng làm mất thời gian nữa."
Chu thị dường như muốn cố tình hành hạ ta, sai người dẹp bỏ bồ đoàn trước mặt họ.
Hầu gia cũng không ngăn cản.
Ta coi như không thấy gì.
Nha hoàn bưng trà tới, Bùi Hiến lại như không nhìn thấy, hoàn toàn không có ý định nhận.
Thấy thế, ta bước lên nhận lấy tách trà, đưa thẳng đến trước mặt Hầu gia.
Chu thị như bắt được thóp của ta: "Tống Uyển Ninh, Tống gia rốt cuộc dạy ngươi quy củ kiểu gì vậy hả?
Dâng trà cho trưởng bối mà ngươi dám không quỳ?"
Ta tỏ vẻ vô tội: "Vừa rồi Phu nhân sai người dẹp bồ đoàn đi, chẳng phải ý là không cho chúng con quỳ sao?
Đại công tử chân cẳng bất tiện, con còn tưởng Phu nhân thương tình chúng con chứ..."
Chu thị bị lời ta nói làm cho tức đến xanh mặt.
Hầu gia nhận tách trà ta đưa, nhưng không hề động tới, đưa thẳng cho ta một cái hồng bao.
Ta cười nhận lấy, rồi lại đưa tách trà theo cách tương tự đến trước mặt Chu thị.
Chu thị lại chần chừ không đưa tay nhận.
Nước trà trong tách nóng bỏng.
Lúc chạm vào tách trà ta đã nhận ra.
Phát hiện ý đồ của Chu thị, ta giả vờ trượt tay, hất hết nước trà trong tách lên váy áo bà ta.
Chu thị hét lên ainh oái như phát điên rồi nhảy dựng lên.
Ta giả bộ luống cuống: "Ối, con lỡ trượt tay mất rồi, Phu nhân, người không sao chứ ạ?"
"Tống Uyển Ninh!" Chu thị nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta, môi run lên mấy cái.
Nhưng cuối cùng bà ta lại chẳng nói gì, dẫn nha hoàn về phòng thay đồ.
Hầu gia nhìn ta dò xét một lượt, rồi mất kiên nhẫn phất tay: "Trà này không cần dâng nữa, lui đi."