Hệ Thống Phục Thù Đại Nữ Chủ

9

Bà như phát điên, hét lớn:

“Tôi sẽ kết hôn với người mới, tôi sẽ nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi, tôi sẽ khiến các người phải hối hận, tôi sẽ khiến các người đau đớn đến mức gan ruột cũng xanh lè."

 

“Cố Cảnh Hoài, tôi sẽ không bao giờ bám lấy anh nữa, sẽ không bao giờ chắn rượu thay anh, cũng không bao giờ chờ anh về nhà nữa. Tôi sẽ để anh sống cô độc đến hết đời."

 

“Cố Niệm Niệm, mẹ kế của con đẹp đấy, con cứ đi mà tìm mẹ kế. Để xem khi mẹ kế đánh con, con có khóc đến tìm mẹ không!”

 

Mẹ tôi trông như đã phát điên.

 

Bà bị kéo đi một cách cưỡng ép, không lâu sau đó, nhạc trong sảnh tiệc vang lên, không ai còn nhắc đến sự việc này nữa.

 

Chỉ có tôi, chạy theo bà nội không ngừng van xin bà, cầu bà đừng làm hại mẹ.

 

Cuối cùng, bà nội thở dài và đồng ý với tôi.

 

Rồi bà nói với tôi một câu mà tôi sẽ nhớ mãi suốt đời:

“Con phải nhớ, mục tiêu cuối cùng của phụ nữ không phải là khiến ai hối hận, mà là sống cuộc đời không hối tiếc.”

 

Bà nói: “Con à, cả đời này chỉ cần sống mà không phải hối tiếc là được rồi.”

 

Bố tôi kết hôn, và năm sau tôi có một em gái.

 

Bạn trai của mẹ dường như đã vào tù, mẹ sống một mình trong một căn hộ nhỏ.

Bà không thiếu ăn mặc, bà nội nói đó là giữ thể diện cho tôi.

 

Tôi thỉnh thoảng đến thăm mẹ, bà lúc khóc lúc cười, lúc nhớ tôi, lúc lại oán tôi.

 

Điều tôi nghe được nhiều nhất là: “Bốn trăm tỷ của tôi!”

 

Tôi nghĩ, đó có lẽ là phần thưởng khi mẹ hoàn thành “công lược” của mình.

 

Thanh tiến độ đã biến mất, những dòng chữ cũng không còn.

 

Nhưng hệ thống thì xuất hiện lần nữa.

 

Đó là vào một ngày tôi 14 tuổi, khi em gái giành mất chiếc kẹp tóc tôi yêu thích nhất.

 

Chiếc kẹp tóc bị mất hạt ngọc trai.

 

Trong đầu tôi bỗng vang lên một giọng nói máy móc:

“Hệ thống phát hiện ký chủ đang chịu sự bất công từ cha và mẹ kế. Xin hỏi ký chủ có muốn liên kết với Hệ thống Phục thù Đại Nữ Chủ không? Phần thưởng khi phục thù thành công là bốn trăm tỷ.”

 

Tôi bật cười:

Bạn cần đăng nhập để bình luận