Hệ Thống Phục Thù Đại Nữ Chủ

3

Cô bé tinh nghịch chớp mắt:

“Mẹ đâu có giận con. Mẹ yêu con nhất mà.”

 

Mẹ cười, đưa tay véo nhẹ mũi cô bé

“Con nịnh thế thì không được. Đi xin lỗi bạn đi.”

 

Mẹ hoàn toàn không nhìn tôi, tay tôi vẫn giơ chiếc kẹp tóc lơ lửng giữa không trung.

 

Cô bé bước đến xin lỗi tôi.

 

“Mẹ?” Tôi run rẩy khẽ gọi bà, giọng nói nghẹn ngào.

 

Tôi muốn nói, mẹ, con không phải người khác.

 

Nhưng mẹ dường như cố tình phớt lờ tôi, toàn bộ sự chú ý của bà đều dành cho cô bé kia.

 

Sau khi cô bé xin lỗi, mẹ hài lòng cười:

“Đúng rồi, làm sai phải biết xin lỗi mới là con ngoan của mẹ.”

 

Cô bé lao vào lòng mẹ làm nũng, rồi quay lại lè lưỡi trêu tôi.

 

Lúc này, mẹ cuối cùng cũng nhìn tôi. Bà ngẩng cao cằm, ánh mắt lạnh lùng:

 

“Tôi không còn là mẹ của bé nữa. Xin bé tự trọng, đừng gọi bừa.”

 

Nói xong, bà quay người dứt khoát rời đi, tay dắt cô bé nhỏ.

 

Tôi nghẹn ngào, chỉ có thể há miệng thở dốc, không kìm nổi mà quỵ xuống đất.

 

Chiếc kẹp tóc bị người qua lại đá văng, tôi cũng không thể khóc thành tiếng.

 

Khi mẹ rời xa, trên đầu tôi xuất hiện thanh tiến độ khổng lồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận