Hệ Thống Phục Thù Đại Nữ Chủ
4
Bố càng tức giận:
“Trước khi kết hôn cô ấy biết rõ, tôi chỉ quan tâm đến con cái. Cô ấy kiên quyết gả vào chẳng qua là muốn cược tôi sẽ có tình cảm với cô ấy theo thời gian. Đều là người lớn cả, cô ấy tự mình cược thua, giờ lại trách tôi?”
Dì Trương tiếp tục khuyên:
“Con người ai chẳng tham lam. Ban đầu không tổ chức hôn lễ cũng vui vẻ chấp nhận vì còn hy vọng. Giờ đã gả vào nhà rồi, tất nhiên sẽ muốn nhiều hơn.”
Bố rủa thầm một tiếng rồi quay người ra khỏi cửa.
Dì Trương dỗ tôi ngủ, nhưng lại cùng dì Lý rì rầm trò chuyện. Cuối cùng, tôi cũng lắng nghe được vài điều từ cuộc đối thoại của họ.
Đại khái là khi bố mẹ kết hôn, đã thỏa thuận rằng mẹ không được can thiệp vào việc bố qua lại với ai. Nhưng sau khi kết hôn, mẹ luôn muốn bày ra nhiều cách để khiến bố chỉ quan tâm đến mình. Nếu bố không để ý đến mẹ, mẹ sẽ tức giận.
Dì Trương nói: “Con người không thể vừa muốn danh phận vừa đòi tình cảm. Như thế là mặt dày rồi. Không đạt được thì lại tỏ vẻ như bị ủy khuất lớn lao, thật không nên. Nếu không chịu được, ngay từ đầu đừng bước vào con đường này.”
Dì Lý gật đầu đồng tình:
“Đứa trẻ thật đáng thương. Lúc cần thì cố giữ lại, lúc hối hận thì ba ngày hai bận lại đòi vứt bỏ, thật là tội lỗi!"
“Hồi đó khi quyết định sinh đứa trẻ, cô ta nói nghe thật hay, bảo là dù thiếu gia không nhận cũng sẽ tự nuôi con khôn lớn."
“Giờ thì sao? Cả ngày chẳng cho đứa trẻ được một nụ cười tử tế. May mà có bảo mẫu, nếu không, đứa trẻ này đã bị cô ta hủy hoại từ lâu rồi.”
Những cảnh trong giấc mơ cứ nối tiếp nhau.
Tại phòng ăn, tôi và mẹ ngồi trước bàn đầy món bố thích. Tôi đói đến mức không chịu được, bèn hỏi mẹ khi nào mới được ăn. Mẹ bảo phải đợi bố về ăn cùng.
Chúng tôi đợi rất lâu, mẹ bưng từng món đi hâm nóng lại hết lần này đến lần khác. Lần cuối cùng hâm nóng xong, bố vẫn chưa về.
Khuôn mặt mẹ lạnh như băng, gom hết tất cả món ăn trên bàn, kể cả cánh gà mà tôi thích nhất, đổ hết vào thùng rác.
Tôi bật khóc lớn, hét lên: “Mẹ xấu! Mẹ xấu!”
Mẹ không nói gì, chỉ bảo dì Trương đưa tôi đi.
Dì Lý vừa làm mì cho tôi vừa càu nhàu:
“Đúng là cố chấp chịu khổ. Sao cứ phải hâm đi hâm lại nhiều lần như thế? Đợi người ta về rồi hâm lại cũng được mà."
“Biết người ta không chắc sẽ về mà vẫn cố đợi. Biết người ta không đáng tin mà vẫn hy vọng, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sở sao?"
“Ngày ngày chỉ nghĩ đến đàn ông. Chỉ cần chia chút tâm sức cho đứa trẻ thôi, con bé cũng không đến nỗi đáng thương như vậy.”
Cảnh cuối cùng trong giấc mơ là trước khi mẹ rời đi.
Hôm đó, tôi gặp một cô dì xinh đẹp trong vườn nhà bà nội. Dì ấy tặng tôi một con búp bê Barbie rất lớn.
Búp bê đẹp quá, tôi ôm nó, háo hức chạy về phòng khoe với mẹ. Tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, có đẹp không ạ?”
Mẹ nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Đẹp.”
Từ đó, con búp bê ấy trở thành món đồ chơi tôi yêu thích nhất.