Hệ Thống Phục Thù Đại Nữ Chủ

5

Dứt lời, ông quay đầu định đi, nhưng vừa xoay lại đã bắt gặp ánh mắt tôi. Đến lúc này, họ mới nhận ra tôi đã tỉnh từ lâu.

 

Tôi cuộn mình trong chăn, không động đậy, im lặng nhìn họ cãi nhau, chờ đợi phán quyết.

 

Ánh mắt mẹ cuối cùng cũng rơi xuống người tôi. Bà nhìn dấu răng trên tay bố, rồi lại nhìn tôi, cằm ngẩng cao kiêu ngạo. 

 

Một nụ cười mỉm lạnh nhạt hiện lên:

“Xin lỗi, tối nay tôi không thể ở lại. Tôi còn việc quan trọng hơn phải làm."

 

“Chó hoang tôi nhận nuôi đang chờ được cho ăn. Chó còn biết vẫy đuôi, hơn con người nhiều!”

 

Tôi nằm ngửa trên giường, không khóc, nhưng nước mắt tràn đầy hai tai.

 

Những dòng chữ lại xuất hiện, méo mó và điên cuồng:

 

【Nữ chính uy vũ, cú này tuyệt quá!】

 

【Con nhãi con tổn thương sâu sắc, chắc nghe hiểu mẹ nó chửi mình không bằng con ch.ó rồi!】

 

【Ha ha ha… Nữ chính thật ngầu! Đòn này sát thương không lớn nhưng nhục nhã vô cùng!】

 

Tôi nghĩ, mẹ chắc chắn cũng thấy được những dòng chữ ấy.

 

Bởi vì bà nói xong câu đó cũng không lập tức rời đi, mà nhìn lên đỉnh đầu tôi, nơi có một thanh tiến độ lớn đang nhấp nháy con số 90.00%, rồi đột ngột tụt xuống.

 

Cuối cùng, thanh tiến độ dừng lại ở 70.00%.

 

Mặt mẹ tái nhợt, một tia hoảng loạn thoáng qua trong mắt. Nhưng bà nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, cố tỏ ra dửng dưng bước ra ngoài.

 

Bố đã đứng chặn ở cửa từ lúc mẹ nói muốn đi. Tay ông siết chặt, rồi lại thả lỏng. 

 

Cuối cùng, ông lạnh nhạt nói:

 

9.

 

“Được thôi, đi chứ gì, vậy thì đúng lúc tôi cũng phải đi, cứ để đứa trẻ này ở đây mặc nó tự sinh tự diệt.”

 

Họ thật sự đều bỏ đi.

 

Mẹ không vì bố rời đi trước mà ở lại.

 

Phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi và những dòng chữ điên cuồng mắng rằng tôi đáng bị như vậy.

 

Tôi không nhìn chúng mà bắt đầu tưởng tượng cảnh mẹ đang cho chó ăn, hay bố đang hẹn hò với Chung Hiểu Nhiễm.

 

Tôi ngây người nhìn ra những đám mây ngoài cửa sổ, tưởng tượng mình nằm trên đó, chầm chậm trôi xa, càng lúc càng xa, đến khi bố mẹ không bao giờ tìm thấy tôi nữa.

 

Họ có hối hận không?

 

Họ sẽ hối hận chứ?

 

Rất lâu sau, trời tối dần, tôi không còn nhìn rõ đám mây nào nữa thì bố lại xuất hiện bên giường tôi.

 

Ông mang theo một bát canh xương, tay bị tôi cắn giờ đang đặt bát và đũa xuống bàn.

 

“Nhóc con, răng tốt thật đấy, đúng là cắn c.h.ế.t người luôn.”

 

Canh đã đưa đến miệng mà tôi không chịu uống, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt ông, cố chấp hỏi:

“Tại sao bố không thể chỉ chơi với mẹ thôi mà lại phải để ý người khác?”

 

Bố đặt bát xuống, sắc mặt dần nghiêm lại.

 

“Biết sớm một chút thì tốt hơn.” Ông ngập ngừng một lát, hai tay đặt lên vai tôi, ánh mắt cố gắng ngang tầm với tôi.

 

Ông dùng giọng điệu trang trọng mà tôi chưa từng nghe, từng chữ một nói:

 

“Là con gái thì con phải nhớ kỹ suốt đời."

 

“Đàn ông, chẳng có ai là thứ tốt đẹp cả!”

 

Tôi kinh ngạc nhìn ông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận