Hệ Thống Phục Thù Đại Nữ Chủ
1
Chỉ vì khen một cô dì xa lạ rằng “cô đẹp quá”, mẹ bỗng nhiên nổi giận.
“Mẹ không cần con nữa.”
Bà ngẩng đầu, giọng lạnh lùng kiên quyết:
“Cả hai bố con các người, tôi đều không cần.”
Hôm đó, tôi ôm món quà chưa kịp tặng, chạy đuổi theo chiếc taxi thật xa.
Khi ngã nhào xuống đất, tôi chợt thấy những dòng chữ kỳ lạ xuất hiện trên không trung:
【Đáng đời, khen tiểu tam đẹp thì sao không ngã c.h.ế.t luôn đi!】
【Nữ chính thật ngầu, loại con cái vô tâm thế này đáng bị vứt bỏ.】
Khi ấy tôi mới nhận ra, mình chính là đứa con bất hiếu trong câu chuyện “bỏ chồng, vứt con”.
Và người mẹ nữ cường của tôi đang tích lũy giá trị hối hận từ tôi.
1.
“Con thật sự nghĩ cô ta rất đẹp sao?”
Giọng mẹ bình tĩnh đến đáng sợ.
Tôi chẳng hiểu gì, chỉ cố gắng nhớ lại người phụ nữ đi cùng bố khi nãy.
Cô ấy mặc chiếc váy liền thân xinh đẹp, tóc uốn sóng lớn, trông chẳng khác gì búp bê Barbie mà tôi thích nhất.
Mà mẹ cũng từng khen búp bê Barbie của tôi đẹp, nên tôi cẩn thận trả lời:
“Đúng ạ, cô ấy rất đẹp.”
Vừa dứt lời, mẹ bất ngờ buông tay tôi ra.
“Quả nhiên…” Bà khẽ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn tôi lạnh lùng.
Mỗi khi mẹ nhìn bố bằng ánh mắt như vậy, họ sẽ không nói chuyện với nhau rất lâu.
Điều đó làm tôi sợ hãi.
Tôi níu lấy tay áo mẹ, cầu xin:
“Mẹ ơi, quả nhiên gì ạ? Có phải mẹ thấy cô ấy không đẹp đúng không?”
Mẹ gỡ từng ngón tay tôi ra, lạnh nhạt đáp:
“Mẹ thấy thế nào không quan trọng, chỉ cần con và bố con thích là được.”
Nói rồi, mẹ thản nhiên chỉnh lại cổ áo cho tôi:
“Buồn bã và thất vọng đã tích lũy đủ, duyên phận mẹ con chúng ta cũng hết rồi
“Từ nay về sau, theo mẹ kế của con, phải tự lo cho bản thân.”
Đó là câu nói cuối cùng mẹ nói với tôi.
Bà mang theo hành lý đã chuẩn bị sẵn, ngẩng cao đầu rời khỏi nhà một cách tự hào.
Tôi không thể hiểu được, chẳng phải chỉ khi làm việc tốt mới đáng để tự hào sao?
Bỏ rơi tôi, cũng được xem là một việc tốt ư?
Hôm đó, tôi chạy theo chiếc taxi rất lâu, vấp ngã hết lần này đến lần khác, nhưng mẹ chưa bao giờ ngoảnh lại.
Món quà sinh nhật mà tôi lặng lẽ chuẩn bị cho mẹ rơi ra khỏi túi.
Đó là một chiếc kẹp tóc màu hồng, tôi dùng thẻ tích điểm từ sáu mươi buổi học vẽ để đổi lấy. Đó là chiếc kẹp đẹp nhất mà cô giáo mỹ thuật có.