Hệ Thống Phục Thù Đại Nữ Chủ
2
Buổi tối hôm đó bố rất khuya mới về, ông uống rượu, vừa bước vào đã gọi cô Lý mang canh giải rượu:
“Loại thường ngày hay uống ấy, loại đó trị đau đầu hiệu quả lắm.”
Bố vừa dứt lời, những dòng chữ kỳ lạ kia lại hiện ra:
[Ha, giờ mới nhớ đến canh giải rượu của nữ chính à? Đáng tiếc, người ta đi rồi.]
[Đồ cặn bã, hối hận đến xanh ruột đi, chờ xem ông khóc lóc thảm thiết!]
Tôi nằm bò ở cửa, căng thẳng nhìn phản ứng của bố.
Chỉ nghe cô Lý đáp lớn:
“Loại đó làm đơn giản lắm, xem mấy lần tôi cũng biết nấu rồi, ngài chờ chút, xong ngay đây.”
Dòng chữ trên không nhảy liên tục:
[Mụ già này dám học lén công thức của nữ chính, đúng là đáng chết!]
[Làm màu vừa thôi bà già, đừng cản trở chúng tôi xem cặn bã chịu nghiệp báo.]
Rất nhanh, một bát canh giải rượu được mang lên.
Bố uống cạn một hơi, trên đầu hiện lên một thanh tiến độ khổng lồ:
“Điểm hối hận của cặn bã: 0.00%, cảnh báo! Cảnh báo!”
Những dòng chữ vặn vẹo.
[Gì đây? Sao điểm lại là 0? Mất đi rồi chẳng lẽ không nhớ đến những điều tốt đẹp của cô ấy?]
[Thời gian quá ngắn, chúng ta chờ thêm xem sao.]
Cuối cùng, đêm hôm đó, họ lại đợi được cơ hội.
Bố đột nhiên bị đau dạ dày, ông gọi cô Trương đến lấy thuốc.
Cô Trương nói thuốc của bố vốn do mẹ chuẩn bị, giờ mẹ đi rồi cô ấy không biết thuốc ở đâu, cũng không rõ cách dùng.
Những dòng chữ lại xuất hiện:
[Ha, giờ mới thấy tốt đẹp của nữ chính à? Đồ cặn bã đáng đời.]
[Phải chờ đến lúc không có thuốc, đau gần c.h.ế.t rồi mới biết mình sai sao?]
Tôi căng thẳng nhìn bố, chờ đợi phản ứng của ông.
Chỉ thấy ông cười nhạt, gọi điện cho bác sĩ gia đình, một phút sau đã biết cách dùng thuốc.
Ông liếc nhìn cô Trương, giọng lạnh lùng:
“Cô dọn dẹp cả căn nhà, lại nói không biết thuốc để ở đâu?”
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán cô Trương, cô không nói gì, lẳng lặng đi lấy thuốc.
Sau đó, ánh mắt bố dừng lại trên người tôi, giọng nói đặc biệt nghiêm khắc:
“Những trò trẻ con vô dụng này, đừng học.”
Không ngoài dự đoán, sau khi bố uống thuốc, thanh tiến độ trên đầu ông vẫn giữ nguyên ở mức 0.
5.
Những dòng chữ trên không trung nhấp nháy suốt cả đêm.
Tôi co người lại ở góc giường, không dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào có thể giúp tôi tìm lại mẹ.
Mấy ngày trôi qua, giờ giấc sinh hoạt của tôi rối loạn, tinh thần ngày càng suy sụp.
Bố nhìn thấy tôi, rõ ràng là ngạc nhiên.
Cuối cùng, ông cau mày nói sẽ dẫn tôi đi gặp mẹ sau khi tôi chỉnh trang lại.
Tôi vui mừng khôn xiết, suốt dọc đường cứ nghĩ làm thế nào để mẹ trở về bên tôi.