CHÚNG TA CÙNG KHIÊU VŨ NHÉ
Chương 9: Chia tay
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong hai năm này, tôi và Hứa Luyện rất ít khi cãi nhau, đây là mối tình vui vẻ nhất mà tôi từng trải qua.
Cho đến khi Hứa Luyện nhận được thông báo trúng tuyển sớm của Học viện Nghệ thuật nước ngoài, đồng thời tôi tốt nghiệp, nhận được tin bệnh tình của mẹ tôi trở nặng.
Tôi cảm thấy đã đến lúc về nhà chăm sóc cho mẹ, bù đắp bốn năm đã bị trì hoãn: "Hứa Luyện, em phải về nhà."
"Được."
Tối hôm đó, Hứa Luyện cất tấm giấy báo trúng tuyển vẫn luôn được trưng bày ở phòng khách, tôi biết anh định từ bỏ con đường đến với thánh đường nghệ thuật cao hơn.
"Hứa Luyện, em không muốn anh vì em mà từ bỏ ước mơ." Tôi lấy đơn đăng ký nhập học trong máy tính đặt trước mặt anh: "Em sẽ áy náy với anh như áy náy với mẹ em vậy."
Đây là lần đầu tiên sau hai năm, tôi thấy Hứa Luyện như vậy, bất lực, đau khổ.
Anh ấy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, rất mạnh, như thể ngày mai là tận thế.
Đã lâu như vậy, chúng tôi chưa bao giờ lên kế hoạch chia tay, ở bên anh ấy tôi cảm thấy rất vui vẻ, thoải mái, đến mức chúng tôi đều không mong muốn chia xa.
Tôi ngồi bên cạnh Hứa Luyện, giám sát anh ấy điền đầy đủ thông tin bằng tiếng Anh từng chút một, sau đó gửi đi.
Lần này đi không biết ngày trở về, có lẽ anh ấy học xong sẽ quay lại, có lẽ anh ấy tìm được nơi thích hợp để sinh sống, sẽ mãi mãi ở lại kinh đô nghệ thuật đó, không bao giờ rời đi.
Còn tôi sẽ luôn ở bên cạnh mẹ, bù đắp những khoảng trống đã mất, làm tròn trách nhiệm của một người con gái.
Khi nào chúng tôi sẽ gặp lại nhau? Tôi không biết, tôi thực sự không biết.
Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau rất lâu: "Như vậy coi như chia tay sao?"
"Bây giờ vẫn chưa tính đâu."
Anh ấy dường như đã nhận được một loại cho phép nào đó, liền kéo tôi lại, hôn lên môi tôi không chút lưu tình.
Đêm dần buông xuống, chúng tôi từ phòng khách chuyển vào phòng ngủ, quấn quýt triền miên.
Đêm nay chúng tôi không quan tâm đến nhân loại.
Chúng tôi đặt vé máy bay cùng giờ, cùng nhau đến sân bay.
Hứa Luyện bỗng nhiên nói: "Anh cứ tưởng chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
"Em vẫn luôn nói chúng ta là một cặp trời sinh."
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của tôi, tôi gần như không nhìn thấy Hứa Luyện.