CHÚNG TA CÙNG KHIÊU VŨ NHÉ

Chương 7: Sự thật

Ngày hôm sau, một bài viết dài hàng nghìn chữ bất ngờ nổi tiếng trên diễn đàn.

Đọc lướt qua, toàn bộ bài viết đều là những lời khen ngợi tôi, nào là tuổi trẻ tài cao đã xuất bản sách, nào là đảm nhận mọi hoạt động MC của trường, nào là học bổng nhận mỏi tay, nào là đối xử với mọi người rất tốt, thường xuyên mời cơm...

 

Cách hành văn của tác giả hơi vụng về, nhưng có thể thấy người này đã rất cố gắng liệt kê những ưu điểm của tôi, hy vọng có thể xóa bỏ những tin đồn không hay.

Khen đến nỗi tôi đỏ cả mặt.

Đồng thời, những bình luận dưới bài viết cũng tăng thêm rất nhiều lời khen.

 

Người dùng ẩn danh 39: 【Vân Dao không phải như những gì bài đăng ác ý kia mô tả, là thành viên cùng làm việc với cậu ấy đã lâu, tôi đảm bảo với các bạn Vân Dao rất tốt, trừ khi say rượu.】

Cây nhỏ nhỏ: 【Vân Dao rất tốt bụng! Mọi người đừng bị những bình luận của đám dư luận viên che mắt.】

Bảy chín: 【Đúng vậy, đúng vậy, nào là con gái bất hiếu, Vân Dao rõ ràng vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, còn về gia cảnh của người ta, cậu ấy và mẹ rất tốt, đừng suốt ngày phỏng đoán nữa.】

 

Người dùng ẩn danh 39: 【Ai nhắn tin riêng xin Wechat của Vân Dao đều bị tôi chặn hết, trừ khi các bạn chịu chuyển cho tôi năm tệ!】

Kiểu "đòi tiền" này ngoài Bạch Tông ra còn ai vào đây nữa. Còn tác giả của bài viết này, Cây nhỏ nhỏ, vẫn luôn cố gắng kiểm soát bình luận, tôi lập tức đoán ra đó là Tiểu Tiểu.

Khi Hứa Luyện đến phòng làm việc vẽ tranh, tôi đang cười tươi rói: "Sao vui thế?"

"Dĩ nhiên rồi." Tôi đang nhắn tin cảm ơn Tiểu Tiểu trên điện thoại, giây tiếp theo cô ấy gửi đến thông tin khiến tôi c.h.ế.t lặng.

 

【Thực ra việc viết bài này một nửa là ý tưởng của Hứa Luyện.】

【Anh ấy mất công tìm đến tôi, hỏi tôi rất nhiều chuyện, rồi lại nhờ tôi viết bài đăng, nói tôi là người hiểu cậu nhất.】

【Cậu phải nói thật với tôi, Hứa Luyện quan tâm đến cậu như vậy, hai người có tiến triển gì mà không nói cho tôi biết à?】

 

Tôi đặt điện thoại xuống ngẩng đầu lên, Hứa Luyện đã đặt giá vẽ bên cửa sổ sát đất, anh ấy mặc đồ ở nhà thoải mái, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, hai chân bắt chéo tùy ý.

Tóc anh ấy bây giờ đã dài hơn nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp, ánh sáng bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng phác họa lên góc nghiêng đẹp trai của anh ấy.

"Hứa Luyện." Tôi gọi tên anh.

Anh ấy không nhìn lại, chỉ khẽ đáp lại một tiếng.

 

Tôi vẫn thấy lòng ấm áp, ở đại học Z có rất nhiều người khiến tôi rung động vì nhan sắc, có người vừa mở miệng câu đầu tiên đã dọa tôi chạy mất dép, có người tìm hiểu kỹ mới thấy bên trong mục ruỗng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận