CHÚNG TA CÙNG KHIÊU VŨ NHÉ

Chương 8: Hẹn hò

"Đi hẹn hò với anh."

Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Luyện đưa cho tôi một bó hoa hồng: "Cầm cả ngày sẽ mệt, em cứ để ở nhà đi."

Chúng tôi không đi xem phim, cũng không đi công viên giải trí, địa điểm hẹn hò đầu tiên của hai người trẻ yêu nghệ thuật là quán cà phê.

 

Anh viết cho tôi một bức thư, còn tôi vẽ cho anh một bức tranh.

Dụng cụ và khả năng đều có hạn, tôi vẽ qua loa một bức, chỉ vào bức tranh nguệch ngoạc, miêu tả những ý tưởng bay bổng trong đầu.

"Ý tưởng của em là hai chúng ta tay trong tay bước vào vòng xoáy tình yêu, rồi trên trời là ánh hoàng hôn hôm qua chúng ta đã thấy..."

 

Tôi thao thao bất tuyệt nói năm trăm chữ cảm nghĩ, cuối cùng Hứa Luyện chỉ nhận xét ba chữ: "Học tiểu học."

Được rồi, ngay cả khi hẹn hò cũng không hề chiều chuộng tôi.

Hứa Luyện đẩy bức thư anh viết cho tôi. Tôi luôn cảm thấy viết chữ là cách thể hiện tình cảm chân thành nhất, nó có hơi ấm, có chiều sâu.

 

【Vân Dao, bắt đầu có ấn tượng với em là vào ngày thứ hai anh bày sạp bán hàng, lúc đầu anh thấy em hơi táo bạo, bốc đồng lại còn mặt dày. Anh không ngờ quỹ tích của số phận lại lại rẽ ngoặt như vậy, để anh nhìn thấy dáng vẻ say xỉn phóng túng của em, nhìn thấy em đầy bụng kinh luân, nhìn thấy màn trình diễn xuất sắc của em, nhìn thấy khuôn mặt khóc lóc tủi thân của em, nhìn thấy em theo đuổi sự lãng mạn...】

【Trong ấn tượng của anh, em vốn là một người vô tình vô lý, lại trở nên lãng mạn và hoàn hảo, anh dường như chưa từng gặp ai như em. Tương truyền Richard Clayderman đã nhìn thấy một người con gái xinh đẹp bên bờ sông Seine, từ đó bản nhạc "Bên dòng nước" ra đời, anh nghĩ em là Adeline của anh, chỉ cần đứng đó, anh sẽ như những con bướm bay lượn, chỉ muốn lặng lẽ đậu trên cành cây của em.】

【Adeline của anh, cảm ơn em đã xuất hiện, hãy cho phép anh yêu em như ngọn lửa hoàng hôn đỏ rực.】

 

Tôi đọc xong mắt đỏ hoe, vẫn không quên "bắt bẻ": "Văn chương so với em vẫn còn kém một chút."

Bạn cần đăng nhập để bình luận