CHÚNG TA CÙNG KHIÊU VŨ NHÉ

Chương 11: Cầu hôn

Hứa Luyện về nước đã được nửa tháng, nghệ sĩ lớn bận rộn lắm, ba ngày hai bữa lại phải ra ngoài.

Hôm nay anh ấy bỗng nhiên nhắn tin bảo tôi đến nhà bố mẹ anh ấy ăn cơm.

【Anh đến đón em không?】

【Ngoan, không đón. Nhớ ăn mặc đẹp một chút.】

 

Hừ, ghê gớm thật đấy, giờ nổi tiếng rồi, bạn gái cũng không thèm quan tâm, đúng là tức c.h.ế.t tôi mà.

Hồi đại học tôi và Hứa Luyện sống chung, bố mẹ Hứa thường xuyên lấy cớ đưa đón Đậu Nãi để quan tâm đến cuộc sống của chúng tôi, sau khi chúng tôi quay lại, cũng là hai bác đầu tiên chúc mừng.

Tôi vừa nhấn chuông cửa, đã được bố mẹ Hứa đón vào nhà.

 

"Ôi chao, Dao Dao, cuối cùng dì cũng gặp được cháu rồi, hồi đó biết hai đứa chia tay, dì và bố Hứa còn bàn nhau nhận cháu làm con gái nuôi."

"May mà không nhận, không thì sao làm con dâu bác được.."

"Chú dì, Hứa Luyện chưa đến sao ạ?"

"Nó còn đang vẽ tranh ở vườn sau, cháu đợi một lát rồi ra tìm nó nhé."

 

Mẹ Hứa lục tung tủ lấy ra một xấp ảnh Hứa Luyện hồi nhỏ cho tôi xem. Tôi thích nhất là xem mấy tấm ảnh dìm hàng thuở nhỏ, huống chi lại là của Hứa Luyện.

"Còn nữa, còn nữa, Dao Dao cháu xem bức này, đây là ảnh Hứa Luyện chụp ở công viên giải trí hồi lớp ba, lúc đó nó rất ghét chụp ảnh, dì phải ép nó tạo dáng, cháu xem mặt nó khó chịu kìa."

Tôi liếc thấy góc trái phía dưới của bức ảnh, đến mức không còn tâm trí nào để cười nhạo biểu cảm của Hứa Luyện.

 

"Đây là cháu." Tôi chỉ vào cô bé chỉ lộ ra một bóng lưng ở góc trái phía dưới.

Hôm đó là dì tôi dẫn tôi đi, lần đầu tiên trong đời tôi được dì tết cho kiểu tóc xương cá, nên tôi nhớ rất rõ.

Tôi và bố mẹ Hứa đều sững sờ.

Không ngờ từ rất lâu trước đây, cuộc đời chúng tôi đã giao nhau.

 

Tôi vui mừng nhảy cẫng lên, cầm bức ảnh, bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ Hứa, chạy ra cửa sau tìm Hứa Luyện.

Trong vườn đèn đuốc sáng trưng, trên cây quấn những chuỗi đèn lấp lánh, bong bóng bay lơ lửng trên không trung, như lạc vào xứ sở thần tiên.

Hai bên lối đi nhỏ trước mặt tôi là những bó hoa hồng trải dài, gió nhẹ thoảng qua, những bông hồng đung đưa trong gió.

 

Tôi lập tức đoán ra Hứa Luyện muốn làm gì.

Tôi bước từng bước về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy Hứa Luyện mặc vest chỉnh tề, đứng trước cây đàn piano trắng tinh.

Anh ấy rõ ràng vẫn chưa chuẩn bị xong, thấy tôi xuất hiện bất ngờ có chút ngỡ ngàng, nhưng phản ứng cũng khá nhanh, anh ấy lập tức cúi xuống vỗ đầu Đậu Nãi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận