CHU NGƯ

CHƯƠNG 4

3

Tôi mở Weibo, tìm trang cá nhân của Phương Nhược Nhã, từng dòng từng dòng đọc kỹ.

Vẫn là tháng năm tĩnh lặng, vẫn là vạn sự vui vẻ.

Cách đây không lâu, cô ta còn đăng một dòng trạng thái, viết là: Bố là tuyệt vời nhất, lén mua cho mình chiếc túi mình thích nhất!

Ngày tháng là ngày bà ngoại tôi mất.

Khi tôi khổ sở chờ đợi câu trả lời của Phương Kiến Nghiệp, ông ta đã sớm nghĩ ra cách từ chối yêu cầu vào Bệnh viện số 1 của tôi, lại dùng kế hoãn binh để kéo dài thời gian, còn có thời gian đi mua cho con gái ông ta một chiếc túi.

Tôi không nhịn được siết chặt tay, ác ý trong lòng sắp nuốt chửng tôi.

Tôi nhẫn nại với cơn giận, lướt từng bài viết trên Weibo, xem từ đầu đến cuối.

Có một bài viết thu hút sự chú ý của tôi - sinh nhật của Phương Kiến Nghiệp.

Ảnh chụp cả gia đình, trong phòng tiệc, Phương Kiến Nghiệp ngồi ở vị trí chủ tọa, giữa bàn xoay là một chiếc bánh kem lớn, nến lung linh, ông ta đang ước nguyện.

Tôi lưu lại bức ảnh này, đặc biệt khoanh tròn một chỗ.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã có cách trả thù.

Tôi gọi điện cho một khách hàng, khách hàng họ Hoàng, trước đây đã từng nhờ tôi chụp ảnh gia đình.

Con gái nhỏ của bà ấy đã học nhiếp ảnh với tôi một thời gian, tôi nghĩ nên tạo mối quan hệ, lúc đó không thu tiền, còn quay thêm cho cô bé một MV.

Bây giờ, đến lúc dùng đến rồi.

"Alo, dì Hoàng, con là Tiểu Chu đây, lần trước dì nói chồng dì làm ở đơn vị nào ấy nhỉ?"

Chồng của dì Hoàng cùng đơn vị với Phương Kiến Nghiệp, dì ấy nói với tôi, cấp trưởng của đơn vị nửa tháng trước được đề bạt lên sở, để lại một vị trí trống, mấy cấp phó đều đang nhăm nhe muốn ngồi vào.

Dì ấy lại thở dài: "Dù sao thì lão Hoàng nhà dì chắc là không có cơ hội rồi. Bố vợ của một phó cục trưởng khác vừa mới nghỉ hưu ở ủy ban nhân dân thành phố, người đứng đầu thành phố bây giờ, trước đây là do ông ấy đề bạt lên."

Tôi cười cười, hỏi: "Cho dù quyền lực có lớn đến đâu, đề bạt trước hết phải hợp quy hợp pháp chứ ạ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận