CHU NGƯ

CHƯƠNG 3

2

Sau khi bà ngoại được chôn cất, tôi mất ngủ nghiêm trọng, tinh thần cũng rất kém.

Các bạn trong studio lo lắng đề nghị tôi có thể nghỉ ngơi vài ngày. Tôi suy nghĩ, thật sự không cần thiết.

Con người luôn phải hướng về phía trước, phải không?

Tối mất ngủ? Không sao, vừa hay làm thêm giờ chỉnh sửa ảnh.

Ăn không ngon miệng? Vậy thì càng tốt, bao nhiêu người muốn giảm cân mà không giảm được.

Tôi dùng một lượng lớn công việc để chiếm lấy tâm trí, ngăn chặn bất kỳ khả năng buồn bã nào.

Cho đến trưa hôm sau, tôi tỉnh dậy, uể oải mở tủ lạnh, thấy bên trong có một túi bánh mì sandwich.

Là vị việt quất tôi thích ăn, nhưng tôi không nhớ mình đã mua, có lẽ là Hạ Lộ mang đến.

Tôi định mở ra ăn, phát hiện bánh mì đã hết hạn, ngày sản xuất trên nhãn là ba ngày trước khi bà ngoại mất.

Tôi đột nhiên không kìm nén được nữa, nắm chặt túi bánh mì, ngồi xổm trước tủ lạnh khóc lớn.

Việc bà ngoại không còn nữa mà tôi cố tình lờ đi, giống như một cơn sóng lớn ập đến, đau quá, thật sự rất đau.

Cây lan bà trồng vẫn còn xanh tốt, nhưng những con cá vàng trong bể, vì không có ai cho ăn, đều đã lật bụng.

Bà thường thích ngồi trên ghế bập bênh xem TV, trước đây tôi chê tiếng cọt kẹt đó thật ồn ào. Bây giờ không ồn ào nữa, lại yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Luôn cảm thấy căn nhà hai phòng ngủ trong khu tập thể này quá nhỏ, hôm nay mới phát hiện, khi ở một mình, nó thật sự quá lớn.

Bên quản lý chung cư gọi điện cho tôi, bảo tôi xuống chuyển xe đi chỗ khác, tuyết rơi lớn, cây cối có thể bị gãy đổ, đè hỏng xe họ không chịu trách nhiệm.

Tôi cầm điện thoại và chìa khóa xuống lầu.

Không biết trận tuyết này bắt đầu rơi từ lúc nào, mặt đất đã phủ một lớp dày, mấy đứa trẻ đang chơi ném tuyết, tiếng cười giòn tan, ánh mắt lấp lánh, trông thật vui vẻ.

Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, trong lòng hiếm hoi dâng lên một tia ấm áp.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là một số lạ.

"Alo?"

Giọng Phương Kiến Nghiệp truyền đến: "Chu Ngư, bố đã hỏi giúp con rồi, Bệnh viện số 1 thật sự không được, bố đã mời bác sĩ giỏi nhất của Bệnh viện trực thuộc đại học C phẫu thuật, con đưa bà ngoại con đến làm thủ tục nhập viện đi, cứ nói con là cháu họ của bố."

Tôi chợt cảm thấy cái lạnh thấu xương, hôm nay tuyết rơi rồi, hôm nay thật sự rất lạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận