CHU NGƯ
CHƯƠNG 2
Tôi vô lý sao?
Còn phải nói mấy lần nữa đây? Ngoài ung thư, bà ngoại còn mắc rất nhiều bệnh mãn tính, trình độ điều trị của Bệnh viện trực thuộc đại học C kém xa Bệnh viện số 1, đến Bệnh viện số 1 còn có thể có một tia hy vọng, đến Bệnh viện trực thuộc đại học C thì chỉ có thể chờ chết.
Sao tôi có thể để bà ấy chờ c.h.ế.t chứ?
Người đuổi những đứa trẻ gọi tôi là đồ con hoang đi là bà; người chăm sóc tôi không ngủ không nghỉ khi tôi bị bệnh là bà; người gần bảy mươi tuổi vẫn xâu hạt cườm để dành tiền học phí cho tôi cũng là bà.
Bà là người thân duy nhất của tôi.
Phương Kiến Nghiệp vẫy tay: "Thanh toán."
Tôi đuổi theo, khẽ gọi ông ta: "Bố."
Ông ta quay lại với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Chu Ngư, đừng để bố—"
Tôi đột ngột quỳ xuống, giọng nói run rẩy: "Con cầu xin bố, bố ơi. Con đảm bảo Bệnh viện số 1 sẽ không ai biết đến quan hệ của chúng ta, con đảm bảo không ảnh hưởng đến gia đình kia của bố, con cầu xin bố, cầu xin bố."
Hôm đó, Phương Kiến Nghiệp im lặng rất lâu, tôi có thể thấy ông ta đang do dự, do dự giữa tiếng khóc cầu xin của con gái ruột, với việc liệu có đáng để đánh cược hạnh phúc gia đình hiện tại hay không.
Phương Kiến Nghiệp bảo tôi về nhà đợi điện thoại.
Tôi tưởng ông ta đã đồng ý, vui mừng về nói với bà ngoại, bác sĩ Lâm sẽ sớm mổ cho bà thôi.
"Đó là bác sĩ Lâm đấy, là con d.a.o số một của Bệnh viện số 1, chữa ai người đó khỏi."
Bà ngoại lại không cười: "Cậu con, dì con nhờ vả bao nhiêu người còn không xếp được lịch, con, một đứa con gái mới tốt nghiệp, lấy đâu ra bản lĩnh đó?"
Tôi nhanh chóng tìm lý do: "Bạn học đại học của con làm bác sĩ ở Bệnh viện số 1, bà quên rồi à? Anh Trình Tĩnh ấy, bà còn nhớ không?"
Bà lão thản nhiên nói: "Con có phải đã đi tìm bố con không?"
Lời nói của tôi đột ngột dừng lại, ấp úng mãi mới thốt nên lời.
Bà ngoại vốn luôn ôn hòa, lúc này lại nghiêm khắc: "Chu Ngư, lúc khó khăn nhất bà cũng chưa từng tìm ông ta, con biết tại sao không? Bà muốn cả đời này, chỉ có ông ta nợ con, không có con nợ ông ta!"
Nước mắt tôi lã chã rơi xuống: "Nhưng bà bị bệnh rồi, bệnh rất nặng, để bà sống lâu trăm tuổi, con nợ ông ta thì đã sao?"