BA LẦN GOM ĐỦ THẤT VỌNG

CHƯƠNG 9

 

Tôi cho Hứa Yến Chu cả một đêm để suy nghĩ.

 

Anh ta ngồi lì trong phòng khách suốt đêm, mãi đến sáng hôm sau, giọng khàn đặc nói:

"Được, chúng ta ly hôn!"

 

Hứa Yến Chu chỉ mất một ngày để dọn hết đồ đạc của mình đi.

 

Trước khi rời đi, anh ta hỏi tôi:

"Em định nói với Tỉnh Tỉnh thế nào?"

 

Tôi biết câu hỏi thật sự anh ta muốn hỏi là gì.

 

Thế nên tôi đáp:

"Tôi nói thế nào còn tùy vào thái độ của anh."

 

Tôi không định nói cho con biết rằng bố nó đã ngoại tình, ít nhất là khi nó còn nhỏ như thế này.

 

Nhưng nếu anh ta dám đổ hết trách nhiệm ly hôn lên đầu tôi, tôi cũng không ngần ngại dạy cho con mình một bài học nhớ đời.

 

Hứa Yến Chu nhìn tôi:

"Trước đây em không như thế này."

 

"Thế này? Là thế nào?"

 

Hứa Yến Chu nhếch mép cười mỉa mai:

"Em chẳng có vẻ gì là đau lòng cả!"

 

Tôi không nói gì.

 

Hứa Yến Chu cũng không nói thêm, quay người bước về phía thang máy.

 

Tôi nhìn theo bóng anh ta, giọng trầm xuống:

"Hứa Yến Chu, lúc tôi đau lòng nhất, cũng là lúc tôi yêu anh nhất!"

 

—----------

 

Những lời hứa hẹn gắn bó được bao lâu?

 

Ban đầu tôi nghĩ là mãi mãi.

 

Sau đó tôi nghĩ có lẽ là ba năm, năm năm.

 

Cuối cùng, tôi nhận ra, có lẽ nó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc mà thôi.

 

Năm đó, Hứa Yến Chu không thi đỗ vào cùng trường đại học với tôi.

 

Thậm chí anh ta còn không học đại học, mà đi theo người khác làm kinh doanh.

 

Chúng tôi không còn đi chung một con đường.

 

Tôi nghĩ, câu chuyện của chúng tôi đến đây là hết.

 

Nhưng đến năm tôi tốt nghiệp, anh ta xuất hiện.

 

"Em có thể ở bên anh không?

 

"Anh biết em vẫn độc thân, anh biết bốn năm qua em chưa từng yêu ai.

 

"Anh cũng vậy.

 

"Nếu em chưa đồng ý, thì trong số những người đang theo đuổi em, anh có thể xin một chút ưu tiên được không?"

 

Anh ta nói rằng, dù bốn năm qua không gặp tôi, nhưng năm nào anh ta cũng đến nhìn tôi từ xa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận