BA LẦN GOM ĐỦ THẤT VỌNG
CHƯƠNG 5
Khi về đến nhà, Hứa Yến Chu vẫn đang ngủ.
Đến một giờ chiều, anh ta mới thức dậy.
Anh ta lững thững đi vào phòng làm việc, như thường lệ định tiến đến hôn tôi.
Bị tôi đẩy ra:
“Đừng làm loạn, em đang bận.”
Anh ta nheo mắt, giả vờ tỏ ra đáng thương, thở dài:
“Em thay đổi rồi, trước đây em đâu như thế này!”
Tôi nhìn anh ta.
Thật sự không hiểu một người làm sao có thể giả vờ giỏi như vậy.
“Sao thế?” Anh ta tỏ vẻ lo lắng.
Tôi lắc đầu:
“Không có gì, anh đi rửa mặt đi!”
Hứa Yến Chu hồ nghi “ừ” một tiếng, chậm rãi xoay người rời đi.
Sau khi rửa mặt xong, anh ta thay đồ:
“Tối nay anh có việc, không về ăn cơm đâu!”
“Được.”
“Anh đi nhé?”
“Ừ!”
—-----
Có người từng hỏi Hứa Yến Chu:
“Nếu không có Ôn Trúc Dao, bây giờ anh sẽ ra sao?”
Hứa Yến Chu im lặng một lúc rồi nói:
“Có lẽ tôi đang ngồi tù.”
Nhiều người nói, đừng bao giờ lớn lên cùng một cậu trai trẻ.
Tôi đã từng.
Hồi trung học, vì cha mẹ ly hôn, anh ta trở nên nổi loạn.
Trốn học, bỏ tiết.
Ngày nào tôi cũng đeo cặp đứng đợi anh ta ở hành lang, để đưa bài tập và giảng lại những gì thầy cô đã dạy trong ngày.
Anh ta rất khó chịu với tôi:
“Tôi mệt rồi, cô có thể đi được không?
“Cô là ai mà dám quản tôi?