77 LẦN THẤT VỌNG

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qVxCAveml

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh thay đổi cách nấu để làm bữa ăn dinh dưỡng cho tôi.

 

Anh ngồi bên giường kể chuyện cổ tích cho tôi nghe mỗi tối, không bao giờ trùng lặp.

 

Anh liên tục cầu xin sự tha thứ của tôi.

 

Nhưng 77 lần thất vọng, khiến tôi không thể nào tin tưởng anh nữa.

 

Vì tình cảm, tôi không cam lòng rời đi, đã cho anh 77 cơ hội.

 

Bây giờ tình cảm đã bị mài mòn sạch sẽ, tôi chỉ muốn rời đi.

 

Điện thoại của Trình Tung reo liên tục, tôi biết là Chu Thiến đang gọi. Không gọi được, cô ta liền nhắn tin dồn dập.

 

“Trình Tung, em thấy không khỏe, anh có thể đưa em đi bệnh viện không?”

 

“Trình Tung, Trạch Dật nhớ anh, anh đến thăm con được không?”

 

“Trình Tung, đèn trong nhà bị hỏng, em và Trạch Dật sợ lắm, anh có thể đến sửa giúp không?”

 

Tôi nhìn những tin nhắn đó, cười khẩy một tiếng. Trình Tung dường như không thể chịu nổi thái độ này của tôi, liền cầm điện thoại lên và xóa hết tất cả cách liên lạc với Chu Thiến.

 

Tôi nhìn thấy trong điện thoại anh ấy có vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

 

Tất cả đều vì tôi đã sảy thai.

 

Nhưng, một đứa bé sảy thai có thể khiến anh ta nhớ lâu được bao lâu?

 

Một tháng? Hai tháng?

 

Chu Thiến vẫn còn đó, Trạch Dật vẫn còn đó, nguồn gốc của mọi vấn đề vẫn còn đó.

 

Một hai lần anh có thể từ chối, nhưng thời gian lâu dài thì sao? Liệu anh có thể tàn nhẫn bỏ mặc hai mẹ con họ mãi?

 

Tôi không tin. Sự thờ ơ của Trình Tung khiến Chu Thiến bắt đầu lo lắng, cô ta thậm chí lấy cớ thăm bệnh, dẫn Trạch Dật đến nhà gặp tôi.

 

Trình Tung cảnh giác nhìn cô ta, mắt cô ta rưng rưng nước mắt: “Có phải chị Giang Hân đã nói gì không? Em không biết mình đã làm sai gì, sao anh lại đối xử với em như vậy?”

 

Trình Tùng lạnh lùng gạt tay cô ta ra: “Chuyện của mẹ con em vốn dĩ không liên quan gì đến vợ chồng bọn anh. Trước đây giúp em là tình nghĩa, giờ không giúp là điều bình thường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/77-lan-that-vong/7.html.]

 

Trạch Dật cũng tội nghiệp kéo góc áo anh: “Ba ơi, ba không cần tụi con nữa sao?”

 

Cuối cùng Trình Tung không nỡ nói lời nặng với đứa trẻ mình từng nuôi lớn, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu nó.

 

“Trạch Dật, chú là chú của con, con có bố của riêng mình, chú cũng sẽ có con của riêng chú, biết không? Con đã là anh lớn rồi, sau này phải chăm sóc mẹ.”

 

Trạch Dật tội nghiệp kéo tay Trình Tung ra phòng khách, Trình Tung liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi đi theo ra ngoài.

 

Trình Tung vừa rời đi, Chu Thiến lập tức thu lại nước mắt.

 

Cô ta khoanh tay, đứng trên cao nhìn xuống tôi.

 

“Cô còn bám lấy Trình Tung làm gì? Tôi và anh ấy lớn lên cùng nhau, tình cảm chúng tôi có, cô không thể so sánh được. Cô cũng thấy rồi đấy, anh ấy không thể từ chối Trạch Dật, sớm muộn gì cũng bỏ cô mà quay lại bên tôi thôi.”

 

Tôi cười nhạt: “Tôi đã đề nghị ly hôn từ lâu rồi, là anh ấy nhất quyết muốn níu kéo tôi, giữ tôi bên cạnh, tôi cũng đâu còn cách nào khác. Cô còn phải cố thêm đấy.”

 

Chu Thiến nghẹn lời, tức giận mắng: “Cô cứ chờ đấy cho tôi!”

 

8

 

Vừa quay người, cô ta lại kéo tay Chu Trạch Dật một cách đáng thương: “Trình Tung, anh chăm sóc chị Giang Hân đi, mẹ con em không làm phiền nữa, về trước đây.”

 

Đóng cửa lại, Trình Tung nhìn tôi có chút ngượng ngùng.

 

“Trạch Dật vẫn còn là trẻ con, anh không thể mặc kệ được…”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi ngắt lời anh: “Trình Tung, thật ra khi bác sĩ nói với tôi rằng tôi bị sảy thai, cảm xúc đầu tiên trong lòng tôi là nhẹ nhõm hơn là đau khổ.”

 

Sắc mặt Trình Tung thoáng đau đớn, tay anh siết chặt, mấp máy môi mà không nói nên lời.

 

“Tôi rất mừng vì đứa bé đó không đến với thế giới này, vì nó không phải là lựa chọn đầu tiên của ba nó.”

 

“Tôi đã nghĩ, nếu tôi sinh con, con chúng ta và Trạch Dật cùng bị bệnh, anh sẽ làm gì?”

 

Trình Tung buột miệng nói: “Lúc đó anh sẽ…”

 

“Anh sẽ đi chăm sóc Trạch Dật, vì anh nghĩ thằng bé không có bố, nó đáng thương. Anh sẽ nghĩ Chu Thiến mới từ nước ngoài về, nhiều chuyện không biết, họ rời xa anh là không thể sống được. Anh chưa từng nghĩ, chẳng lẽ bao năm sống trong nước của Chu Thiến là vô nghĩa sao?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận