77 LẦN THẤT VỌNG

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8UvN7deVjH

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi ngồi bên nhìn anh, cảm giác như lúc đó họ mới là một gia đình ba người thật sự, còn tôi chỉ là kẻ xen vào giữa họ.

 

Trình Tung cúp máy, quay sang thấy tôi đã ngồi dậy, liền đến gần nịnh tôi: "Hân Hân, anh biết em là người tốt nhất, hôm nay cứ thoải mái dùng thẻ anh, được không?"

 

Anh lấy một chiếc thẻ từ ví ra, đưa cho tôi, thấy tôi không nhận thì đặt lên tủ đầu giường.

 

Anh cúi xuống định hôn lên mặt tôi, nhưng bị cuộc gọi làm gián đoạn.

 

"Thiến Thiến, em và con chuẩn bị xong rồi? Tốt quá, anh đến ngay, năm phút nữa đến!"

 

Vừa nghe điện thoại, anh vừa vội vàng rời khỏi nhà.

 

Tôi không đụng đến thẻ anh để lại, tôi không thích ra ngoài một mình, đứng dậy mở tủ lạnh lấy một quả trứng với ít rau, định nấu tô mì sinh nhật cho bản thân.

 

Tôi bưng mì ra bàn, vừa mở điện thoại thì lập tức hiện lên hàng loạt tin nhắn của Chu Thiến.

 

Cô ta gửi cho tôi rất nhiều ảnh, sau đó nhắn:

 

「Chị Hân, Trình Tung nói hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai người, thật ngại quá, em không ngờ hôm nay anh ấy vẫn chọn ở bên mẹ con em. Em gửi vài tấm hình để chị cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ của tụi em nhé…」

 

Tôi mở từng bức ảnh cô ta gửi.

 

Có ảnh Trình Tung bế Chu Trạch Dật cười rạng rỡ, có ảnh hai người họ cùng tham gia các hoạt động thể thao.

 

Trong gần như tất cả các bức ảnh, ánh mắt Trình Tung đều nhìn về phía đứa bé, tràn ngập yêu thương và trìu mến.

 

Chu Thiến cũng có mặt trong vài tấm ảnh, Trình Tung bế đứa bé, cô ta khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh, ba người đều cười tươi hạnh phúc.

 

Nếu người đàn ông trong ảnh không phải chồng tôi, có lẽ tôi sẽ thốt lên: “Một gia đình ba người hạnh phúc quá! Thật đáng ngưỡng mộ!”

 

Nhưng anh ta là chồng tôi, nên khoảnh khắc đó, dạ dày tôi quặn lên, tôi chạy vào nhà vệ sinh, nôn toàn bộ chỗ mì vừa ăn ra.

 

Thật buồn nôn.

 

Tôi lấy món quà đã chuẩn bị từ lâu cho ngày kỷ niệm cưới, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng ném vào thùng rác trong phòng khách.

 

Túi rác trong thùng mới được thay, đặt ngay chỗ dễ thấy nhất gần cửa ra vào.

 

Tôi không muốn tự tay đưa món quà đó cho anh, nhưng vẫn hy vọng anh tinh ý nhận ra sự giận dỗi của tôi.

 

Mười một giờ đêm, Trình Tung vẫn chưa về nhà, anh gọi điện cho tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/77-lan-that-vong/2.html.]

"Hân Hân, anh có chút việc, hôm nay chắc về muộn, em đừng chờ nhé." Anh ngập ngừng bổ sung: "Là việc công ty."

 

Cả đêm, Trình Tung không về.

 

Tôi muốn chờ anh, nghĩ biết đâu anh sẽ phát hiện ra bất ngờ trong thùng rác phòng khách, nên thiếp đi trên ghế sofa.

 

Hơn sáu giờ sáng, tôi bị tiếng tin nhắn làm tỉnh dậy.

 

Là tin nhắn của Trình Tung.

 

「Hôm qua bận nhiều việc, sợ làm phiền em nên anh ngủ lại ngoài.」

 

「Giờ anh về nhà, mang món ăn sáng em thích, em muốn ăn gì? Cháo thịt bằm trứng bắc thảo ở tiệm phía bắc thành phố, được không?」

 

Tiệm cháo đó ngày nào cũng đông nghịt người, có người còn phải nhờ cò mua giúp, cách nhà chúng tôi vừa xa vừa khó mua được.

 

Tôi rất thích món đó, nhưng lần cuối ăn là khi Trình Tung tiện đường đi công tác qua đó mang về cho tôi.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nghĩ lại chuyện cũ, tim tôi mềm xuống, tôi nhắn lại một chữ: 「Được。」

 

3

 

Chưa đến nửa tiếng, Trình Tung đã xách bình giữ nhiệt về đến nhà.

 

Tôi bước nhanh ra cửa, nở nụ cười đón lấy bình giữ nhiệt trong tay anh ấy: “Sao nhanh vậy! Quán đó không phải rất đông người xếp hàng sao?”

 

Trình Tung lộ vẻ lúng túng, lắp bắp giải thích:

 

“Quán đó đông người xếp hàng quá, nên anh đi sang bên cạnh mua cháo hải sản, em thử xem đi, cũng ngon lắm, anh vừa uống chút trên đường rồi, nên còn lại không nhiều.”

 

Tôi mở bình giữ nhiệt, bên trong là nửa bình cháo nguội loãng loãng với một ít hải sản.

 

Tôi đậy nắp lại, bình tĩnh nhìn anh ấy: “Trình Tùng, em bị dị ứng hải sản.”

 

Trình Tung rõ ràng hoảng loạn, ấp úng nói: “Trong này không còn mấy hải sản nữa đâu, ăn chắc không sao đâu.”

 

“Trạch Dật ăn nhiều hải… Ý anh là, anh có dặn ông chủ bỏ ít hải sản mà, anh nhớ em bị dị ứng mà.”

 

“Với lại, ăn chút hải sản chắc cũng không sao đâu, em là trẻ mồ côi mà, làm gì yếu ớt đến vậy.”

 

Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy không nói gì.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận