77 LẦN THẤT VỌNG
1
Đêm khuya, tôi đau bụng không chịu nổi nên gọi điện cho Trình Tung.
"Bây giờ anh không rời đi được, em uống tạm thuốc giảm đau đi nhé, nhà của Thiến Thiến mất điện, cô ấy phải một mình chăm con, anh không yên tâm."
Tôi mở ghi chú, viết vào: Lần thứ 77. Đây là lần thứ 77 anh ấy bỏ rơi tôi vì Chu Thiến và đứa con của cô ta.
……
1
Ngày 7 tháng 7 là sinh nhật của tôi, cũng là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Trình Tung, mỗi năm đến ngày này, tôi và Trình Tung đều sẽ tổ chức ăn mừng thật đàng hoàng.
Vì vậy, vào ngày 6 tháng 7 năm nay, tôi cũng hớn hở kể với Trình Tung kế hoạch cho ngày hôm sau.
"Hay lát nữa chúng ta đi làm đồ thủy tinh nung nhé! Em nhớ anh rất thích cái đó, sau đó mình đi ăn món bò Wagyu mà anh vẫn luôn muốn thử, rồi xem bộ phim mới ra có chủ đề anh thích nữa, chúng ta…"
Tôi hào hứng liệt kê.
Trình Tung lại cau mày, ngắt lời tôi.
"Hân Hân, có lẽ anh không đi cùng em được rồi, Thiến Thiến nói ngày mai Trạch Dật có hội thao tương tác giữa phụ huynh và con, cô ấy một mình không lo nổi cho thằng bé, nên anh cũng phải đi."
Nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng lại: "Lại là Chu Thiến?"
Trình Tung không trả lời, n.g.ự.c tôi nghẹn lại, tôi tiếp tục nói.
"Cô ta không tham gia hoạt động thì được mà? Anh lấy tư cách gì để đi cùng mẹ con họ đến hội thao? Cô ta không còn người bạn nào khác sao?"
Trình Tung cau mày nhìn tôi.
"Trạch Dật coi như là anh nuôi lớn, người khác đi với nó thì nó sẽ quậy lên mất." Nhắc đến Chu Trạch Dật, Trình Tung nở nụ cười đầy cưng chiều.
Rồi lại quay sang tôi, cau mày sâu hơn: "Trạch Dật chỉ là một đứa trẻ, em so đo với nó làm gì."
Tôi lạnh mặt lại, quay người đi vào phòng.
Trình Tung kéo mạnh tôi lại, bực bội quát lên.
"Giang Hân! Em làm đủ trò rồi đấy! Chẳng phải chỉ là kỷ niệm ngày cưới thôi sao? Vài hôm nữa anh bù lại cho em không được à! Thiến Thiến đã đủ khó khăn rồi, cô ấy mở miệng nhờ vả anh, anh từ chối thế nào được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/77-lan-that-vong/1.html.]
Anh nhìn tôi đầy thất vọng: "Sao em lại không biết điều như vậy, chẳng trách bố mẹ em cũng không cần em."
Tôi sững người nhìn anh, tim như rơi vào hố băng.
Ba năm trước, anh cầu hôn tôi, lúc bàn ngày đăng ký kết hôn, anh đề nghị chọn vào ngày sinh nhật tôi.
Tôi đắn đo mãi, rồi kể với anh rằng bố mẹ tôi đã bỏ rơi tôi đúng vào ngày sinh nhật đó.
Họ giả vờ đưa tôi đi ăn KFC để mừng sinh nhật, rồi lấy cớ đi mua bánh kem mà bỏ mặc tôi ở đó, từ đó không bao giờ quay lại.
Khi ấy, anh nắm tay tôi, nhìn tôi đầy xót xa.
"Hân Hân, anh biết ngày sinh nhật của em từng xảy ra chuyện không vui, nên mình chọn ngày đó để kết hôn, từ nay trở đi, ký ức mới này sẽ thay thế ký ức cũ. Như vậy, mỗi lần đến sinh nhật, em sẽ chỉ nhớ đến ngày cưới của chúng ta, không còn nghĩ đến chuyện đau lòng kia nữa!"
Tôi từng cho anh thấy nơi yếu đuối nhất của mình, giờ anh lại dùng chính điều đó để tổn thương tôi.
Tôi đứng lặng, hỏi anh một cách máy móc.
"Anh nói thật đi, đến bao giờ anh mới chịu đặt trọng tâm vào gia đình của chính chúng ta?"
Trình Tung ấp úng, mắt nhìn đi nơi khác: "Cái này… anh… em tự chăm sóc được bản thân, mình lại chưa có con, nhưng Thiến Thiến và Trạch Dật thì không thể thiếu anh."
Thấy sắc mặt tôi mỗi lúc một tệ, anh lại càng thiếu tự tin nói: "Có lẽ… đợi khi mình có con, hoặc khi Trạch Dật lớn thêm một chút…"
Tim tôi ngày càng chìm xuống, mệt mỏi trào dâng: "Được, vậy ngày mai anh cứ đi đi, em ở nhà một mình cũng được."
Trình Tung lập tức vui vẻ ôm lấy tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Hân Hân, anh biết ngay em là người hiểu chuyện nhất mà, em luôn biết cảm thông cho anh."
Chưa đầy ba giây, anh đã buông tôi ra, gọi ngay cho Chu Thiến: "Thiến Thiến, mai sáng anh đến đón em và Trạch Dật nhé, hai mẹ con chuẩn bị…"
2
Sáng hôm sau, Trình Tung dậy rất sớm, vừa ngân nga vừa chọn đồ trong tủ quần áo, còn tươi cười gọi điện.
"Trạch Dật yên tâm, chú chắc chắn ăn mặc đẹp trai nhất, để con nở mày nở mặt, được không? Còn mẹ con, trang điểm xong chưa? Chú đến liền đây!"