77 LẦN THẤT VỌNG

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường ở nhà, nghe thấy tiếng động trong phòng, Trình Tung đang nấu cháo trong bếp liền cầm xẻng chạy nhanh đến.

 

“Em nghỉ thêm chút nữa đi, cháo trứng bắc thảo thịt nạc sắp chín rồi.”

 

Anh mang nước ấm đã nguội đến, đỡ tôi dậy, đưa nước đến miệng tôi: “Nghỉ ngơi ở nhà một đêm đi, mai nếu còn thấy khó chịu thì anh đưa em đến bệnh viện, được không?”

 

Lúc nào cũng vậy, anh luôn như thế, khiến tôi không thể dứt khoát được.

 

Tôi sờ vào tờ kết quả khám thai trong túi quần, hít sâu một hơi rồi nhìn Trình Tung: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

 

Anh xoa đầu tôi, rồi đứng dậy đi về phía bếp: “Ăn cháo trước đã.”

 

Anh mang tới một bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc.

 

Tôi đặt tờ kết quả khám thai lên bàn, định mở lời, thì điện thoại anh vang lên.

 

“Được rồi, đừng lo, tôi đến ngay.” Anh cúp máy, chuẩn bị khoác áo rời đi.

 

Anh lướt qua tờ kết quả khám thai đang mở, đặt bát cháo lên trên: “Hân Hân, em ăn cháo đi, bát anh về rửa.”

 

“Em ăn xong thì nghỉ ngơi một lát, anh về sẽ nấu món em thích.”

 

Tôi vẫn thấy mệt mỏi, không động vào bát cháo, mà nằm xuống ngủ luôn.

 

Đến nửa đêm, bụng tôi đột nhiên đau dữ dội, như có mấy quả sầu riêng đang lăn lộn trong bụng.

 

Tôi đau đến mức không chịu nổi, gọi mấy tiếng mà không thấy Trình Tung về, tay run rẩy cầm điện thoại gọi cho anh.

 

“Trình Tung, em thấy rất khó chịu, anh lái xe về đưa em đi bệnh viện.”

 

Bên kia điện thoại, giọng Trạch Dật vang lên rõ ràng: “Ba ơi, chơi trò bóng tay với con tiếp đi mà!”

 

Trình Tung dịu dàng đáp lại, rồi kiên nhẫn giải thích với tôi.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Hân Hân, giờ anh chưa đi được, em uống tạm thuốc giảm đau đi nhé, nhà Thiến Thiến mất điện, cô ấy một mình với con sợ lắm, anh không yên tâm.”

 

Tôi nghẹn thở, cả người lạnh buốt từ đầu đến chân.

 

Từng chữ, tôi bình tĩnh nói với Trình Tung: “Lần thứ 77, đây là cơ hội cuối cùng của anh, Trình Tung, bây giờ em rất đau, đưa em đi bệnh viện.”

 

Lần thứ 77.

 

Đây là lần thứ 77 anh bỏ rơi tôi vì Chu Thiến và đứa trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/77-lan-that-vong/6.html.]

 

Tôi cho anh một giới hạn – là lần thứ 77, và đây là lần cuối cùng.

 

Trình Tung bật cười nhẹ: “Hân Hân, đừng giận dỗi nữa, lúc anh ra khỏi nhà em đã ổn rồi, đừng so đo với trẻ con, được không?”

 

Cuối cùng, tôi tự mình bắt taxi đến bệnh viện.

 

Tôi đã sảy thai.

 

Trong căn phòng nồng mùi thuốc sát trùng, tôi nằm trên giường, tay ôm bụng, ngơ ngác nhìn lên bức tường trắng toát.

 

Bác sĩ an ủi tôi: “Cơ thể cô hiện tại không thích hợp để mang thai, nên nó đang bảo vệ cô, đừng quá buồn.”

 

Cơ thể tôi đang bảo vệ tôi sao...

 

Ngần ấy năm, giờ tôi mới hiểu, người duy nhất có thể bảo vệ tôi, chỉ có bản thân tôi.

 

Tôi quá mệt mỏi rồi, lịm đi trong cơn mê man, đến khi mở mắt ra lần nữa, Trình Tung đang ngồi cạnh giường bệnh, vẻ mặt tiều tụy nhìn tôi.

 

Người liên hệ khẩn cấp của tôi là anh, có lẽ bác sĩ đã gọi cho anh.

 

Thấy tôi tỉnh, Trình Tung gần như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, tay run rẩy định nắm tay tôi: “Xin lỗi, Hân Hân, anh không biết em đang mang thai con của chúng ta.”

 

Tôi rút tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chúng ta ly hôn đi.”

 

Nước mắt của Trình Tung rơi xuống tay tôi.

 

Tôi dùng tay còn lại lau nước mắt của anh trên tay mình, rồi rút tay ra xa hơn.

 

Anh luống cuống mấy lần mới nắm lại được tay tôi.

 

7

 

“Hân Hân, là anh sai, anh biết mình đã sai rồi. Anh không nên giả vờ hồ đồ để chăm sóc Chu Thiến và Trạch Dật. Anh không biết... anh không biết em lại nghiêm trọng như vậy. Anh cầu xin em, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa!”

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, lấy điện thoại ra và phát đoạn ghi âm cuộc gọi đêm đó: “Tôi đã nói rồi, đây là cơ hội cuối cùng của anh.”

 

Ánh mắt của Trình Tung ảm đạm đi, anh đồng ý ly hôn với tôi.

 

“Hân Hân, anh đồng ý với em, nhưng trong một tháng chờ ly hôn để bình tĩnh lại, để anh chăm sóc em được không? Em vừa mới sảy thai, anh không yên tâm.”

 

Sau khi xuất viện, chúng tôi làm thủ tục ly hôn. Anh đưa tôi về nhà và chăm sóc tôi từng ly từng tí, còn xin nghỉ phép năm ở công ty.

 

Tôi bình thản chấp nhận sự chăm sóc của anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận