Trình Tung nghiêng đầu tránh nụ hôn, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo: “Được rồi, anh qua ngay, em chờ anh.”
“Trạch Dật bệnh rồi, anh không yên tâm, Hân Hân, đừng so đo với trẻ con nữa, được không?”
Sau đó tôi nghe từ Trình Tung rằng, Chu Thiến đưa Trạch Dật ra ngoài chơi, cho nó ăn lẩu cay, kem và gà rán, khiến nó bị viêm dạ dày cấp tính.
Trình Tung ôm tôi, vừa trách Chu Thiến, giọng lại đầy chiều chuộng.
“Chu Thiến đúng là chẳng biết gì, không có anh thì mẹ con cô ấy làm sao sống nổi! Không giống em, Hân Hân của anh vừa giỏi vừa độc lập.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh ấy đối với Chu Thiến, từ thương hại áy náy ban đầu, đã thành thương xót thiên vị.
Tôi ghi lại trong ghi chú số lần anh ấy bỏ rơi tôi để đến bên mẹ con Chu Thiến.
Tính đến hôm nay, đã là lần thứ 75 rồi.
Tôi nghĩ đến bát cháo hải sản thừa ấy, một cơn buồn nôn lại dâng lên.
Gần đây tôi thường tức ngực, khó thở, buồn nôn, không biết là vì sao.
4
Tôi giận dỗi vào phòng đã lâu, Trình Tung vẫn không theo vào, tôi mở cửa bước ra thì thấy bình giữ nhiệt bị ném vào thùng rác trong phòng khách, Trình Tung cũng đã không thấy đâu nữa.
Tôi nhấc thùng rác lên, bên dưới là món quà kỷ niệm ngày cưới tôi đã chuẩn bị cho anh ấy.
Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Rõ ràng như thế, nhưng anh ấy lại không nhìn thấy.
Tôi đã gọi cho Trình Tung mấy lần nhưng không ai bắt máy, tôi đành phải một mình đến bệnh viện, sau một loạt kiểm tra, bác sĩ mỉm cười nhìn tôi.
"Chúc mừng nhé, cô đã có thai rồi!"
Tôi có thai rồi sao?
Kết hôn lâu như vậy, tôi luôn mong có một đứa con với Trình Tung, nhưng sao lại đúng vào lúc này?
Tôi ngẩn ngơ nhìn tờ kết quả xét nghiệm thai kỳ, bấm gọi cho Trình Tung.
"Trình Tung, em có chuyện muốn nói với anh."
Bên đó rất ồn, tiếng trẻ con ríu rít, anh ấy phải nói to lên với tôi: "Anh đang ở trung tâm thương mại với Trạch Dật, có gì thì về nhà nói nhé!"
Chưa kịp để tôi mở lời, điện thoại đã bị cúp máy.
Tôi nhìn trung tâm thương mại anh nói, vừa hay cách bệnh viện không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/77-lan-that-vong/4.html.]
Tôi đi đến trung tâm thương mại, định gọi cho Trình Tung hỏi anh đang ở đâu.
"Trạch Dật thích chiếc xe đua này, anh lại mua cho nó nữa à, ở nhà vẫn còn cả đống đấy! Cẩn thận nuông chiều nó hư đấy."
Là Trình Tung, anh mặc vest, dắt tay một bé trai đang cầm chiếc xe đua, Chu Thiến đứng cạnh mỉm cười trách yêu Trình Tung.
Trên mặt Trình Tung cũng vô thức hiện lên nụ cười.
"Chỉ là một chiếc xe đua thôi, Trạch Dật thích là được rồi."
Bé trai đắc ý nhìn mẹ: "Con biết mà, ba là người yêu con nhất trên đời này!"
Nụ cười hạnh phúc của ba người họ lập tức biến mất khi nhìn thấy tôi.
"Hân Hân, sao em lại đến đây?" Trình Tung bối rối nhìn tôi, buông tay Trạch Dật ra rồi bước đến định nắm tay tôi.
Chu Thiến cũng vội nở nụ cười gượng, vỗ vai Trạch Dật: "Trạch Dật, đây là dì."
Trình Tung là ba.
Chu Thiến là mẹ.
Còn tôi là dì.
Tôi quay đầu nhìn Trình Tung đang nắm tay mình, trên mặt anh có chút lúng túng và hoảng hốt vì bị tôi bắt gặp.
Trạch Dật hừ lạnh một tiếng: "Con không gọi cô ta là dì đâu, cô ta chính là người phá hoại tình cảm của ba mẹ mà!"
Vừa nói cậu vừa cầm xe đua lao về phía tôi, miệng lầm bầm: "Đồ tiện nhân, đi c.h.ế.t đi!" rồi lao tới định đ.â.m vào tôi.
Tôi nghĩ đến đứa con trong bụng, theo bản năng ôm lấy bụng, lùi lại mấy bước.
Cậu bé không kịp dừng lại, cả người chúi về phía trước, ngã nhào xuống đất.
Trình Tung hất tay tôi ra, hoảng hốt chạy đến đỡ Trạch Dật đang ngã dưới đất.
Tôi bị anh hất ra, chân trượt một cái, cả người ngã ngồi xuống đất.
Chu Trạch Dật oa oa khóc lớn, Chu Thiến chạy đến dỗ dành, Trình Tung cau mày nhìn tôi: "Giang Hân, em thật quá đáng, Trạch Dật chỉ là một đứa trẻ, em cũng phải chấp nhặt với nó sao?"
Tôi vẫn ngồi bệt dưới đất, bụng bắt đầu đau quặn, thậm chí thấy khó thở.
Trình Tung và Chu Thiến đều vây quanh Chu Trạch Dật, không một ai đỡ tôi dậy.
Tôi hít sâu mấy hơi, khó khăn lắm mới tự đứng dậy được, thì bị Trình Tung nắm chặt cổ tay.
"Xin lỗi Trạch Dật đi."