40 NĂM HẦU HẠ NHÀ CHỒNG, TÔI NUÔI PHẢI LŨ SÓI VÔ ƠN

9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2Ve9yx6Pct

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hiền Nguyệt giờ ngày nào cũng cãi nhau với con, nói nếu con không kiếm ra tiền thì sẽ ly hôn, còn dọa phá thai đứa con trai duy nhất của con! 

 

Mẹ ơi, bây giờ con thật sự không còn cách nào khác rồi! Bị những chuyện này làm phiền tới mức đầu óc con rối tung, con làm sai liên tục ở công ty, cuối cùng bị sa thải rồi. 

 

Trước đây có mẹ giúp trả tiền nhà nên con còn sống thoải mái, giờ tự trả hai tháng đã khốn đốn, lại thêm Hiền Nguyệt cứ liên tục dọa sảy thai, mỗi lần vào viện là tiêu một đống tiền, trong nhà thật sự không còn đồng nào nữa. 

 

Mẹ ơi, con biết con sai rồi… nhưng mẹ có thể giúp con lần này không? 

 

Giúp con trả tiền nhà, rồi qua chăm sóc Hiền Nguyệt với, con thật sự kiệt sức rồi…”

 

Chung Tầm Châu nói những lời đó, nom như sắp khóc đến nơi.

 

Trước đây, nhờ có tôi giúp đỡ liên tục nên vợ chồng cậu ta sống sung túc. Bây giờ xảy ra biết bao chuyện, lại bị sa thải, sống đương nhiên là khó khăn.

 

Nhưng tôi chẳng thấy chút thương cảm nào.

 

Bởi vì tất cả đều là do họ tự chuốc lấy.

 

Nên tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu ta lạnh lùng, thấy nực cười.

 

“Mẹ, mẹ cười cái gì vậy?”

 

Chung Tầm Châu không hiểu, lại tiếp tục muốn chơi bài cảm xúc, còn định uy h.i.ế.p tôi.

 

“Đứa bé trong bụng Hiền Nguyệt là cháu nội ruột của mẹ, rất có thể là hương hỏa duy nhất của nhà họ Chung, chẳng lẽ mẹ nỡ để nhà mình tuyệt tử tuyệt tôn sao?”

 

Tôi gật đầu, cười lạnh nói:

“Cậu cũng nói rồi, đó là ‘hương hỏa nhà họ Chung’, liên quan gì đến tôi – Tống Tri Hoa? Hơn nữa, cái dòng m.á.u tồi tệ như nhà các người, nếu có thể dập tắt sớm thì tôi lại thấy là việc tốt.”

 

Chắc không ngờ tôi nói lời cay nghiệt đến vậy, Chung Tầm Châu đứng ngây ra một lúc lâu.

 

Lâu đến nỗi Chung Kỷ Chi xuất hiện từ lúc nào cũng không hay.

 

“Tri Hoa, cuối cùng em cũng về rồi.”

 

Mới hai tháng không gặp, Chung Kỷ Chi đã già sọm hẳn, hai má hóp lại, người chỉ còn da bọc xương.

 

Không giống tôi – đi du lịch ăn uống thả ga, còn lên được 5kg.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/40-nam-hau-ha-nha-chong-toi-nuoi-phai-lu-soi-vo-on/9.html.]

 

Ông ta vừa nói vừa bước vội tới gần tôi, còn định nắm tay tôi – nhưng tôi tránh đi.

 

“Tri Hoa, trước đây anh không biết rời xa em lại khó sống đến vậy. Thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, anh cứ tưởng Triệu Tịch đáng thương, cô ấy nói chỉ cần một mái nhà là đủ, anh đã thật lòng xúc động. Nhưng không ngờ cô ta lại lừa anh, còn có cả con riêng! Bây giờ trong nhà rối tung lên, cơ thể anh cũng yếu đi nhiều. Những lúc nghĩ lại, anh mới thấy chỉ khi em ở bên anh mới thật sự thấy an tâm. Tri Hoa, anh thật sự biết lỗi rồi. Chỉ cần em chịu về lại nhà, anh lập tức ly hôn với cô ta. Dù căn nhà bán rồi, nhưng căn nhà cũ bố mẹ em để lại vẫn còn, chúng ta có thể cùng sống tiếp ở đó…”

 

“Chung Kỷ Chi, ông lấy đâu ra mặt mũi mà còn dám đứng trước mặt tôi nói mấy lời này? Thậm chí còn mặt dày nói muốn ở căn nhà bố mẹ tôi để lại à?”

 

Tôi thật sự bị chọc đến bật cười.

 

Nhưng vẫn cố giữ sức – chỉ tát ông ta một cái.

 

Tát không mạnh, bởi với cái thân xác như ông ta bây giờ, sợ một cái tát mạnh quá lại tiễn ông ta về trời mất.

 

Ông ta c.h.ế.t thì không sao.

 

Nhưng tôi sắp được nhận tiền đền bù và nhà mới, không muốn rước thêm rắc rối pháp lý gì nữa.

 

Bị tôi tát, Chung Kỷ Chi ngơ ngác không nói nổi lời nào.

 

Tôi cũng không muốn dài dòng thêm với họ.

 

Tôi nói thẳng:

“Chung Kỷ Chi, chúng ta đã ly hôn. Trước khi ly hôn, tài sản đã phân chia rõ ràng, giờ giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì. Nếu ông còn tiếp tục quấn lấy tôi, tôi sẽ lập tức gọi cảnh sát, và đăng hết chuyện ông ngoại tình lên mạng. Tôi nghĩ ông sống từng này tuổi, chắc vẫn muốn giữ chút thể diện chứ?

Còn cậu – Chung Tầm Châu, dù có quan hệ huyết thống với tôi, nhưng là đứa con bất hiếu, tôi thà chưa từng sinh ra còn hơn. Huống chi giờ cậu cũng hơn 30 tuổi, tôi không còn nghĩa vụ nuôi dưỡng gì hết. Nếu cậu còn tiếp tục đòi tiền tôi, tôi sẽ đăng hết mọi chuyện lên mạng, cho cậu suốt đời không ngẩng đầu nhìn ai được!”

 

Tôi nói rất dứt khoát, không để lại chút dư tình nào, thậm chí còn lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm 110.

 

Thấy vậy, Chung Kỷ Chi còn định nói gì đó—

 

Thì điện thoại ông ta reo lên.

 

Cả Chung Tầm Châu cũng vậy, điện thoại cùng reo.

 

Hai người cùng bắt máy—

Sắc mặt đồng loạt thay đổi, rồi quay người bỏ chạy.

 

Trông như… lại có chuyện lớn xảy ra.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận