40 NĂM HẦU HẠ NHÀ CHỒNG, TÔI NUÔI PHẢI LŨ SÓI VÔ ƠN

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thì đứa cháu chưa sinh này, sao tôi có thể để tâm?

 

Tôi rút tay lại, xoay người bỏ đi.

Chu Hiền Nguyệt như muốn giữ tôi lại.

 

Nhưng Chung Tầm Châu đã ngăn cô ta lại:

 

"Anh làm gì vậy? Mẹ anh mà bỏ đi, tí nữa ai trả tiền đặt tiệc?

 

Chung Tầm Châu, anh có não không đấy?

Giờ đuổi mẹ ruột anh đi, lát nữa còn phải móc tiền ra đặt bàn tiệc mừng cho ba và 'dì mới', anh ngu à?

Còn không mau dỗ mẹ quay lại, không thì sau này ai trả tiền nhà?"

 

Tuy cô ta nói nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe rõ từng chữ.

 

Và tôi cũng nghe thấy câu trả lời của Chung Tầm Châu:

 

"Sợ gì chứ, mẹ là mẹ ruột của anh mà.

Cho dù bà ấy có ghét ba đi nữa, cũng không thể bỏ mặc anh được.

Tiền nhà, chắc chắn mẹ sẽ vẫn trả.

Sau này con trai mình sinh ra, còn bao nhiêu khoản phải tiêu, mẹ cũng không thể không lo được."

 

Chỉ có thể nói một câu:

Rừng lớn rồi, loại chim nào cũng có thật.

 

—--------

 

Lần này, tôi đã hoàn toàn nói lời từ biệt với quá khứ.

 

Tôi cầm giấy ly hôn về nhà.

 

Hành lý đã chuẩn bị sẵn, tôi gọi xe đến thẳng sân bay.

 

Trước đây, tôi rất thích đi du lịch.

 

Chung Kỷ Chi cũng vậy.

 

Hai chúng tôi có cùng sở thích, nên suốt mấy chục năm chung sống, tình cảm luôn bền vững.

 

Chỉ là sau đó, ông ta đổ bệnh—

 

Buộc phải nằm viện lâu dài.

Mà tôi, là vợ ông ta, dĩ nhiên phải ở bên cạnh chăm sóc.

 

Những nơi chưa kịp đặt chân đến, những phong cảnh chưa kịp ngắm—

 

Tất cả đều bị trì hoãn.

Tôi từng nhiều lần nghĩ, chắc cả đời này cũng chẳng còn cơ hội đi du lịch nữa.

 

Bởi vì bệnh tình của ông ta đã tiêu tốn sạch tài sản, sau này còn phải chăm sóc, không gánh nổi chi phí cho những chuyến đi.

 

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

 

Tôi đã ly hôn, nhận được phần tài sản thuộc về mình.

 

Hơn nữa, tôi vẫn còn một khoản tiết kiệm riêng—

Không cần phải lo nghĩ, chỉ cần sống vui vẻ là được.

 

Dù sao thì, chẳng mấy nữa tiền đền bù giải tỏa nhà cũng sẽ chuyển vào tài khoản.

 

Lúc này cho mình chút tự do, tận hưởng một lần—

Đâu có gì không hợp lý?

 

Đến sân bay vẫn còn sớm—

 

Tôi tìm một chỗ ngồi nghỉ, định tranh thủ lướt điện thoại g.i.ế.c thời gian.

 

Thì nhận được một tấm ảnh do Chung Tầm Châu gửi tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/40-nam-hau-ha-nha-chong-toi-nuoi-phai-lu-soi-vo-on/7.html.]

 

Trong ảnh, cậu ta và Chu Hiền Nguyệt đứng phía sau Triệu Tịch và Chung Kỷ Chi.

 

Giống như là ảnh gia đình hạnh phúc.

 

Ngay sau đó, Tầm Châu lại gửi thêm hai tin nhắn:

 

“Mẹ à, nếu hôm nay mẹ không nổi giận vô cớ, bức ảnh gia đình này chắc chắn sẽ có chỗ của mẹ.”

 

“À mà, tiền trả góp nhà tháng này đến hạn rồi, mẹ nhớ chuyển khoản nha.”

 

Nhìn hai tin nhắn đó, tôi cúi đầu im lặng thật lâu.

 

Cảm giác đau nhói cuối cùng trong tim...

 

Đến giây phút này, xem như đã hoàn toàn biến mất.

 

Nói cách khác—tôi đã buông bỏ rồi.

 

Buông bỏ với chính mình.

 

Chấp nhận một cuộc hôn nhân thất bại, thừa nhận bản thân đã sinh ra một đứa con trai vong ân bội nghĩa.

 

Nhưng kể từ bây giờ, tất cả những thứ đó—sẽ là chuyện quá khứ.

 

Giờ đã sắp đến giờ lên máy bay.

 

Tôi lập tức tắt điện thoại, bước lên chuyến bay đi nước ngoài.

 

Một mình tôi… cũng có thể sống thật tốt.

—-----

 

Tôi trở về nước là sau hai tháng.

 

Vì việc nhà cũ bị giải tỏa cần ký thêm vài loại giấy tờ thì khoản đền bù mới được giải ngân.

 

Trong suốt hai tháng ở nước ngoài—

 

Để tránh bị quấy rầy, tôi đã mua một chiếc điện thoại và SIM mới từ trước.

 

Cho đến khi xuống máy bay, tôi mới bật lại chiếc điện thoại cũ.

 

Vừa mở lên—một loạt tin nhắn dồn dập xuất hiện.

 

Chung Tầm Châu đã gửi hàng chục tin:

 

【Mẹ, sao mẹ vẫn chưa chuyển tiền cho Hiền Nguyệt? Cô ấy tức giận rồi.】

【Mẹ ơi, tiền trả góp tháng này sắp quá hạn rồi, mẹ mau chuyển tiền đi!】

【…】

【Ủa là sao, sao mẹ không trả lời tin nhắn cũng không bắt máy vậy? Nếu mẹ không chuyển tiền, Hiền Nguyệt sẽ cãi nhau với con mất!】

【…】

【Mẹ đang làm gì vậy? Mau trả lời đi!】

【Con vừa phải dùng tiền riêng để đóng tiền nhà rồi đó. Mẹ thấy tin thì nhớ chuyển lại cho con.】

【…】

【Mẹ, mẹ đang ở đâu vậy?】

【…】

【Mẹ ơi, nhà có chuyện rồi, mẹ mau về được không? Giờ con thật sự rất cần tiền. Hiền Nguyệt đòi ly hôn với con, còn nói nếu không có tiền sẽ phá thai—mẹ không thương đứa cháu duy nhất của mẹ sao?!】

【Ba gây ra chuyện rồi, ông ấy đem cả nhà đi cầm cố, Hiền Nguyệt cứ đòi ly dị.】

 

【…】

【Mẹ, thấy tin nhắn thì làm ơn gọi lại con một cái.】

【…】

 

Liên tục mấy chục tin nhắn, có thể thấy rõ Chung Tầm Châu càng lúc càng hoảng loạn, như thể nhà đang có đại họa.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận