40 NĂM HẦU HẠ NHÀ CHỒNG, TÔI NUÔI PHẢI LŨ SÓI VÔ ƠN

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjkLZs8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa ngồi xuống, điện thoại của Chung Kỷ Chi đã gọi đến.

 

Ban đầu tôi định dập máy luôn.

 

Nhưng vì vừa rửa tay xong, còn chưa kịp lau khô, tay trơn nên khi cầm điện thoại đã vô tình chạm vào nút nghe máy.

 

Tới khi nhận ra thì cuộc gọi đã được kết nối.

 

“Tri Hoa, hôm nay thuốc cần uống sao em không chia vào mấy hộp nhỏ như mọi khi? Rồi còn cái tủ lạnh ở nhà, chẳng có tí đồ ăn nào, anh muốn ăn mà chẳng có gì. Còn cái máy giặt nữa, hình như không phải cái trước đây nhỉ? Cái kia hỏng rồi à? Nhưng cái mới này anh không biết dùng, em biết đ…”

 

“Chung Kỷ Chi, đừng quên là chúng ta đã quyết định sẽ ly hôn rồi.”

 

Tôi không nhịn được nữa, lập tức cắt ngang lời ông ta.

 

Ông ta sững lại, như thể không hiểu chuyện gì.

 

Rồi phản bác lại ngay:

“Thì sao chứ?”

 

“Tức là, những việc đó, tôi không còn nghĩa vụ hay trách nhiệm gì với anh nữa. Hiểu chưa?”

 

Trước kia, tôi là vợ ông ta.

 

Nên khi ông ta bệnh, tôi không một lời oán thán, ngày đêm túc trực trong bệnh viện chăm sóc.

 

Sợ ông ta nhầm lẫn thuốc men, tôi mỗi ngày đều chia thuốc vào từng hộp nhỏ, dán nhãn giờ uống rõ ràng, chỉ việc đúng giờ lấy uống.

 

Còn tủ lạnh không có gì để ăn là vì phần lớn thời gian tôi đều ở bệnh viện.

Về nhà chỉ ăn tạm gì đó, thậm chí chẳng cần mua đồ ăn.

 

Lẽ ra hôm nay, sau khi đón ông ta xuất viện, tôi sẽ ghé siêu thị mua ít thực phẩm tươi về nấu.

 

Không phải vì tiếc tiền ăn hàng—

 

Mà là vì sức khỏe ông ta không tốt, cần ăn thanh đạm, kiêng nhiều thứ.

Nên cơm nhà vẫn là tốt nhất, an toàn nhất.

 

Nhưng giờ đã chuẩn bị ly hôn, không còn là người một nhà nữa—

 

Thì những chuyện đó, dựa vào đâu mà ông ta còn bắt tôi phải lo?

 

Tôi lạnh nhạt nói, không còn chút kiên nhẫn hay dịu dàng nào như trước.

 

Chung Kỷ Chi dường như không quen với thái độ ấy, bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói:

 

“Nhưng trước đó anh đã nói rồi, dù ly hôn, mình vẫn là người nhà mà. Em rời đi chỉ là giận dỗi chút thôi, đúng không?”

 

“Ly hôn rồi, ai còn là người nhà với anh nữa?”

 

Tôi không nhịn được mà bật cười đầy châm biếm.

 

“Chung Kỷ Chi, anh tưởng mình đang sống ở thời phong kiến à? Một người lấy hai vợ?”

 

Tôi thẳng thắn vạch trần cái suy nghĩ tăm tối của ông ta.

 

Bị tôi nói trúng tim đen, ông ta lập tức nổi khùng, giọng nói cũng trở nên cay nghiệt:

 

“Tốt thôi! Tốt lắm, Tống Tri Hoa! Ban đầu anh chỉ lo em sống một mình sẽ bị bắt nạt, nên mới gọi cho em, cho em một bậc thang để xuống nước. Không ngờ em lại không biết điều như vậy! Nếu em đã có bản lĩnh thế, thì đừng bao giờ quay lại nữa!”

 

Nói xong liền dập máy không chút do dự.

 

Thú thật, tôi cũng thấy lòng đau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/40-nam-hau-ha-nha-chong-toi-nuoi-phai-lu-soi-vo-on/5.html.]

Bấy lâu nay, vừa là vợ chồng vừa là người thân—

Bị phản bội như vậy, tôi sao có thể lập tức nguôi ngoai?

 

Nhưng dù có thế nào—

 

Tôi cũng đã quyết.

 

Tuyệt đối không quay đầu lại.

 

Tôi bỏ điện thoại xuống, vào phòng tắm tắm rửa.

 

Dọn nhà cả ngày, người dơ bẩn không chịu nổi, mà hôm nay tâm trí cũng kiệt quệ.

 

Tôi chỉ muốn tắm xong, thay bộ ga giường mới, rồi nằm nghỉ sớm.

 

Tắm rửa xong, thay bộ drap mới.

 

Tôi ngồi lên giường, định như thường lệ, lướt mạng xã hội một chút rồi đi ngủ.

 

Nhưng vừa mở lên—

 

Đập vào mắt là bài đăng mới của Chung Kỷ Chi.

 

Trong ảnh là một bàn ăn đầy ắp món ngon, bày biện sang trọng trong nhà hàng cao cấp, trông vô cùng bắt mắt.

 

Góc trái dưới bức ảnh—

 

Là đôi bàn tay đang đan chặt lấy nhau.

 

Ngay sau đó, Chung Kỷ Chi gửi cho tôi đúng tấm ảnh đó qua tin nhắn.

 

Còn thêm một dòng:

【Nếu em không muốn quay lại, thì càng hay. Anh và Tịch có thể tận hưởng thế giới của hai người.】

 

Tôi không phản hồi lại.

 

Chỉ nhìn chăm chăm bàn thức ăn trong ảnh.

 

Nếu tôi nhớ không nhầm, nhiều món trong đó là món anh ta không được phép ăn.

 

Nhưng— tôi cũng chẳng cần phải nhắc nữa.

 

—-------

Vài ngày sau đó, Chung Kỷ Chi cứ như trai tân mới biết yêu—

 

Ngày nào cũng đăng ảnh tình tứ lên mạng xã hội.

 

Lúc thì dắt Triệu Tịch đi ăn khắp nơi.

 

Lúc thì mua sắm không ngừng.

 

Tôi nhìn những bài đăng ấy, ước chừng mức chi tiêu gần đây của họ.

 

Trước khi Chung Kỷ Chi bệnh, kinh tế gia đình rất dư dả—

Cả hai đều có việc làm ổn định, lại có khoản tiết kiệm, cuộc sống rất dễ chịu.

 

Nhưng từ khi ông ta ngã bệnh, phẫu thuật hết lần này đến lần khác—

 

Gia sản cũng hao hụt gần hết.

 

Giờ vẫn vung tay như thế—

 

Tôi đoán là chẳng còn bao nhiêu tiền tiết kiệm nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận