Vì thế, tôi không buồn để ý đến họ nữa.
Mà lấy điện thoại ra, đặt xe trước mặt họ.
Có lẽ thấy tôi thật sự không lay chuyển được, sắc mặt Chung Kỷ Chi bắt đầu khó coi, giọng nói cũng trở nên khó nghe hơn:
“Đã nói rồi, sống với nhau như cũ, cô cứ nhất định phải gây chuyện. Được rồi, đã muốn đi thì đi đi.”
“Là vì em mà chị Tri Hoa mới không vui. Để em đi, dù sao căn nhà đó cũng là của chị ấy, em mới là người ngoài.”
Triệu Tịch vừa nói xong, nước mắt liền rơi, giọng đầy ủy khuất.
Ngay cả con trai tôi cũng không nhịn được mà bênh vực cô ta:
“Dì Triệu, dì đi gì chứ, là mẹ con vô lý, dì đừng chiều mẹ quá.”
Nói xong, Chung Tầm Châu quay lại nhìn tôi:
“Nếu mẹ nhất quyết phải đi, thì cứ đi. Nhưng tốt nhất đừng lát nữa lại gọi con đến đón.”
Nó nghĩ tôi không rời xa được bọn họ, nên cố tình nói vậy để chọc giận tôi.
Tôi mặc kệ.
Chiếc xe đặt trước đó đã đến trước cổng, tôi bước xuống bậc thềm, chuẩn bị lên xe.
Nhưng Chung Tầm Châu lại mở miệng:
“Giận thì giận, sáng mai mẹ nhớ qua sớm nấu cơm cho Hiền Nguyệt nha, đừng quên đó.”
Bàn tay đang mở cửa xe của tôi chợt khựng lại.
Tôi quay đầu, lạnh lùng nhìn nó:
“Mẹ sẽ không đến.”
“Mẹ lại sao nữa đây?”
Nó cau mày, vẻ mặt bất mãn, còn đưa tay gãi đầu.
“Cháu Triệu, nếu cháu tin dì , để dì đi nấu ăn cho Hiền Nguyệt cũng được, dì nấu ăn cũng không tệ đâu, chắc con bé sẽ thích.”
Triệu Tịch lên tiếng đúng lúc, ra vẻ hiền hậu đảm đang.
Chung Tầm Châu cũng tỏ ra rất hài lòng:
“Dì Triệu à, dì thật dịu dàng, bảo sao ba con lại thích dì.”
Mấy chữ cuối, nó nhấn mạnh rõ ràng.
Trái tim tôi đã nứt nẻ tơi tả, nay cũng chẳng còn cảm giác đau đớn nữa.
Tôi mở cửa xe, lên xe, đóng cửa.
Một mạch dứt khoát.
Khi xe bắt đầu lăn bánh, tôi lờ mờ nghe thấy giọng của Chung Kỷ Chi đứng ở cửa Cục Dân Chính:
“Tri Hoa xưa giờ rất dựa dẫm vào tôi, giờ chỉ giận chút thôi, chắc chắn sẽ sớm quay về.”
Nhưng ông ta không biết—
Lần này tôi thật sự không bao giờ quay lại nữa.
Xe dần rời khỏi cục.
Tôi tựa đầu vào cửa kính, nhìn cảnh vật bên ngoài trôi qua, lòng đầy cảm khái.
Bao nhiêu năm qua, cái hạnh phúc mà tôi vẫn tưởng mình có được—
Thì ra chỉ là bong bóng, dễ vỡ đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/40-nam-hau-ha-nha-chong-toi-nuoi-phai-lu-soi-vo-on/4.html.]
Nhưng cũng may, vẫn chưa quá muộn.
Một tháng nữa, khi tôi và Chung Kỷ Chi chính thức ly hôn, thì trời cao đất rộng, tôi sẽ sống sao cho thoải mái nhất.
Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên hai tiếng thông báo.
Tin nhắn đầu tiên—
Là từ bác sĩ điều trị chính của Chung Kỷ Chi.
Nói rằng ông ta tuy đã khỏi bệnh và xuất viện, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, cần được chăm sóc kỹ càng, nếu không rất dễ tái phát.
Nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
File đính kèm là ba trang hướng dẫn chăm sóc chi tiết.
Tin nhắn thứ hai—
Là từ cô Vương – hàng xóm ở khu nhà cha mẹ tôi để lại.
Chỉ có một câu:
【Tri Hoa, khu mình sắp bị giải tỏa rồi đó!】
—-------
Nửa tiếng sau, tôi đã trở về căn nhà cũ mà ba mẹ để lại.
Dù chẳng có ai ở suốt bao năm qua, nhưng thực ra cũng không quá bẩn hay lộn xộn.
Bởi đây là ký ức duy nhất còn sót lại của cha mẹ tôi.
Nên cứ mỗi thời gian rảnh, tôi lại đến dọn dẹp một lượt.
Bây giờ, nó đã trở thành nơi duy nhất tôi có thể nương thân.
Về việc khu nhà sắp bị giải tỏa như cô Vương nói—
Hai tháng trước, tôi đã nghe phong thanh, nhưng lúc đó chưa chắc chắn, nên tôi cũng không kể cho Chung Kỷ Chi hay Chung Tầm Châu.
Sợ họ mừng hụt.
Còn giờ—
Thì càng không có lý do gì để nói nữa.
Còn tin nhắn từ bác sĩ—
Tôi chỉ lướt qua một lượt, rồi xóa đi luôn.
Đã quyết định ly hôn với Chung Kỷ Chi.
Thì từ nay về sau, sức khỏe của ông ta thế nào—
Cũng không còn là việc tôi phải bận tâm nữa.
Nói cách khác—
Dù ông ta sống hay chết—
Cũng không còn liên quan gì đến tôi cả.
Sau khi đã quyết tâm xong, tôi cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Tuy căn nhà được tôi định kỳ dọn dẹp, nhưng dù sao cũng đã lâu không có ai ở.
Giờ quay lại, dĩ nhiên phải tổng vệ sinh lại một lần nữa.
Bận rộn gần một tiếng đồng hồ mới xong.
Nói không mệt thì là giả.
Dù gì cũng lớn tuổi rồi, tôi chẳng muốn hành hạ bản thân thêm nữa, liền ngồi xuống ghế sofa định nghỉ ngơi một lát.