Thoáng chốc đã bốn mươi năm, dù tóc đã bạc trắng, nhưng tình cảm vẫn không hề phai nhạt.
Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ bên nhau suốt đời.
Đến khi già yếu, răng rụng, lưng còng, chống gậy đi công viên, rồi cùng nhau trông cháu.
Cuối cùng, cùng chôn cất nơi mảnh đất thân quen.
Đó là cái kết tôi từng tin chắc – bình yên và hạnh phúc.
Nhưng đời không như mơ.
Còn Chung Tầm Châu – đứa con mà tôi dành cả đời chăm sóc – cũng khiến tôi thất vọng đến tận cùng.
Tôi không đòi hỏi con phải hiếu thảo mỗi ngày.
Nhưng ít nhất, vào lúc này, lẽ ra con nên đứng về phía tôi.
Đằng này, nó vô cảm như một tảng đá lạnh.
Tim tôi như bị bóp nghẹt.
Khi nó ngỏ ý muốn lái xe đưa chúng tôi về nhà, tôi không cần suy nghĩ liền lắc đầu:
“Đã quyết định ly hôn, thì không cần sống chung nữa.”
Nghe vậy, Chung Tầm Châu lập tức kêu lên:
“Mẹ không về nhà với ba, chẳng lẽ muốn về nhà con với Hiền Nguyệt sao? Mẹ đâu phải không biết tính cô ấy, không thích ở chung với người lớn tuổi, lại đang mang thai – đứa cháu đầu tiên của họ Chung nhà mình đấy. Mẹ đừng giận dỗi nữa được không?”
Chu Hiền Nguyệt – con dâu tôi.
Xinh đẹp.
Nhưng luôn dè chừng tôi.
Lần đầu về nhà, lời lẽ quanh co dò xét, sợ tôi là mẹ chồng độc ác.
Sau cưới cũng nói thẳng không muốn sống chung với mẹ chồng.
Tôi không thấy có gì sai.
Dù gì vợ chồng trẻ cần không gian riêng.
Thế nên ngoài 300 ngàn lễ cưới, 100 ngàn tiền nữ trang, cả căn nhà cưới cũng do tôi lo hết.
Tất cả đều từ của hồi môn của tôi.
Ban đầu tôi định mua nhà trả một lần.
Nhưng Hiền Nguyệt không đồng ý, nói như thế thì nhà sẽ đứng tên trước hôn nhân của con trai.
Theo yêu cầu của cô ấy, tôi chỉ đóng tiền cọc, sau đó mỗi tháng chuyển tiền trả góp cho cô ấy để cô tự trả, như vậy nhà sẽ đứng tên chung.
Con trai tôi cũng đồng ý, nên tôi chiều theo, đều đặn chuyển khoản mỗi tháng.
Lần chuyển gần nhất là sáng nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/40-nam-hau-ha-nha-chong-toi-nuoi-phai-lu-soi-vo-on/3.html.]
Một tháng nữa, đúng ngày tôi chính thức ly hôn với Chung Kỷ Chi, với đứa con trai vong ân này, tôi cũng không còn nhận là con nữa.
Vậy thì tiền nhà—tôi sẽ không trả nữa.
Vợ chồng chúng có xoay được không—tôi mặc kệ.
Từ ngày cưới tới giờ, tôi chỉ ở nhà chúng đúng một đêm.
Cũng chỉ vì khi Hiền Nguyệt mới mang thai, nửa đêm thèm ăn món tôi nấu, nên con trai chạy xe đến đón tôi về.
Sau khi nấu xong bữa cơm, đã là nửa đêm, tôi mới được miễn cưỡng cho ở lại một đêm.
Lần này, tôi quyết định rời đi, và cũng không có ý định sống cùng con trai và con dâu.
Dù sao trong lòng tôi, Chung Tầm Châu chỉ là một kẻ vong ân bội nghĩa.
Chỉ là, nghe nó nói như vậy, tôi vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Bao năm qua, tôi không chỉ bỏ công sức mà còn đổ vào đó một khoản tiền lớn, cuối cùng lại nuôi lớn ra một thứ như vậy.
Nghĩ đến cũng thật nực cười.
Nhưng tôi nhanh chóng ổn định cảm xúc, nói với nó:
“Yên tâm, mẹ sẽ không đến nhà con đâu.”
Nghe tôi nói vậy, Chung Kỷ Chi không khỏi cau mày:
“Nếu không theo tôi về, cũng không đến nhà con trai, chẳng lẽ cô định quay lại cái nhà nát mà cha mẹ cô để lại sao?”
Năm đó, sau khi tôi vừa lấy chồng không lâu, ba mẹ tôi lần lượt phát hiện bệnh nặng.
Vì vậy, họ đã chuyển nhượng ngôi nhà mình đang ở cho tôi, có giấy tờ ký rõ ràng.
Chung Tầm Châu cũng đã ký tên.
Căn nhà đó là tài sản trước hôn nhân của tôi, không ai có quyền tranh giành.
Chỉ là đã nhiều năm trôi qua.
Căn nhà ấy đã xuống cấp nghiêm trọng, giá trị gần như chẳng còn bao nhiêu.
Chung Tầm Châu cũng gật đầu:
“Mẹ à, bên nhà ngoại giờ không còn ai, ông bà để lại cho mẹ mỗi căn nhà cũ đó. Bao năm không có ai ở, nó đã mục nát, không thể ở nổi. Hơn nữa mấy năm nay, ngoài việc chữa bệnh cho ba, mẹ còn trả nợ nhà giúp con, giờ mẹ cũng chẳng còn bao nhiêu tiền tiết kiệm, không ở khách sạn nổi đâu. Với lại ba mới khỏi bệnh, còn cần người chăm sóc. Nếu mẹ đi rồi, ai chăm ba? Mẹ đừng giận nữa, về nhà với ba đi.”
Hai cha con, một người nói trước, một người nói sau.
Nghe như đang khuyên bảo chân thành.
Nhưng thực chất, chẳng ai xem tôi ra gì.
Ngay cả Triệu Tịch – người phụ nữ đứng ngoài cuộc – cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười khinh miệt với tôi.
Như thể tôi vô dụng đến mức ấy.
Trong mắt chồng và con trai – những người tôi gắn bó bao năm, tôi chẳng đáng một xu.