Vì thế tôi đi tìm con trai.
Chung Tầm Châu – đứa con trai yêu quý duy nhất của tôi và Chung Kỷ Chi.
Nó thông minh, hiếu thảo.
Và luôn thân với tôi hơn.
Tôi chắc chắn con sẽ đứng về phía tôi.
Vốn dĩ hôm nay nó cũng định cùng tôi đến đón ba xuất viện.
Nhưng sáng nay, Chu Hiền Nguyệt (vợ nó) bất ngờ bị ra máu.
Sợ ảnh hưởng đến thai nhi, tôi đã bàn với con chia ra hành động.
Nó đưa Hiền Nguyệt đến khoa sản.
Còn tôi thì đi đón ba nó về nhà trước.
Chờ khi mọi việc bên đó xong xuôi, nó sẽ đưa vợ về nghỉ ngơi, rồi ghé qua nhà tôi và Chung Kỷ Chi để thăm ba một chút.
Giờ thì có chuyện phát sinh, tôi lập tức gọi điện cho Chung Tầm Châu, bảo nó đến bệnh viện gấp.
Chẳng bao lâu sau, nó vội vàng chạy tới, trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
“Mẹ à, con vừa đưa Hiền Nguyệt về nhà thì nhận được điện thoại mẹ nói có chuyện lớn xảy ra. Con sợ hết hồn nên chạy xe thẳng tới đây. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Nó nhìn tôi với vẻ lo lắng.
Nhìn thấy con, bao ấm ức trong lòng tôi bỗng dâng lên, nhưng dù sao cũng lớn tuổi rồi, tôi vẫn thấy khóc lóc thật mất mặt.
Nên tôi cố kìm nước mắt.
Chỉ giơ tay chỉ về phía Chung Kỷ Chi và Triệu Tịch, kể lại toàn bộ những lời họ vừa nói.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Chung Tầm Châu trở nên nghiêm trọng.
Tôi cứ ngỡ, đứa con trai mà tôi đã nuôi nấng bằng cả trái tim.
Sau khi biết chuyện, nhất định sẽ cùng tôi đứng chung một chiến tuyến.
Dù gì đi nữa, hành vi của ba nó…
Quá đáng đến mức không thể chấp nhận nổi.
Nhưng tôi không ngờ—
Chung Tầm Châu chẳng những không tức giận, thậm chí sau một lúc suy nghĩ còn quay sang khuyên ngược tôi:
“Mẹ à, con cứ tưởng có chuyện gì lớn lắm, hóa ra chỉ là ba muốn sống với dì Triệu thôi mà.”
Nó ngừng lại một chút, rồi còn quay sang gật đầu chào Triệu Tịch.
Suốt nửa năm qua, Chung Tầm Châu cũng nhiều lần đến bệnh viện thăm ba, cũng quen biết Triệu Tịch.
Thường sẽ gọi bà ta một câu “dì Triệu”.
Chỉ là bây giờ nghe tiếng gọi ấy, sao mà chói tai đến lạ.
Nhưng có vẻ Chung Tầm Châu chẳng nhận ra sự đau lòng trong ánh mắt tôi.
Nó nhìn tôi, còn cười nhẹ, như thể đang dỗ một đứa trẻ con không hiểu chuyện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeyd.net.vn/40-nam-hau-ha-nha-chong-toi-nuoi-phai-lu-soi-vo-on/2.html.]
“Ba mới vừa khỏi bệnh, sức khỏe chưa hồi phục, bác sĩ nói phải giữ tinh thần vui vẻ mới có lợi cho việc hồi phục.”
“Nên mẹ cứ chiều ba đi, ly hôn chỉ là hình thức thôi.”
“Chuyện này, ba cũng đã bàn với con rồi. Con thấy ba yếu ớt, để dì Triệu dọn vào sống cùng, trò chuyện giải buồn, cũng chẳng khác gì lúc còn nằm viện. Con đã đồng ý rồi.”
“Còn chuyện ly hôn… Mẹ, mẹ và ba đã có với nhau bốn mươi năm tình cảm, chẳng lẽ lại bị một tờ giấy ly hôn làm thay đổi sao?”
“Nhưng dì Triệu thì khác, không có danh phận mà sống chung, thiên hạ sẽ lời ra tiếng vào.”
Nó nói một tràng, câu nào cũng như đóng đinh vào tim tôi.
Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, nó đập tay vào gáy, rồi nắm lấy tay tôi:
“À đúng rồi, Hiền Nguyệt gần đây nghén nặng, chỉ thèm cơm mẹ nấu. Mẹ nhớ mai qua sớm nấu cơm cho tụi con nha.”
Nhìn vẻ mặt hiển nhiên của con trai, tôi chỉ cảm thấy nực cười.
Thì ra—
Bản tính vong ân… có thể di truyền.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt thấy… chẳng còn gì để luyến tiếc nữa.
Đã vậy thì… ly hôn đi.
—---
Khi bước ra khỏi Cục Dân Chính, lòng tôi vẫn còn ngẩn ngơ.
Bốn mươi năm tình cảm với Chung Kỷ Chi.
Không ngờ lại thua một mối “nghĩa bệnh viện” ba năm với Triệu Tịch.
“Tri Hoa, một tháng sau chúng ta làm thủ tục chính thức. Sau đó ba người vẫn sống cùng nhau, chẳng khác gì trước đây.”
Chung Kỷ Chi nói với giọng áy náy.
Nhưng khi ánh mắt liếc sang Triệu Tịch bên cạnh, ông ta lại cười không giấu nổi, thậm chí còn nắm tay bà ta trước mặt tôi.
“Tịch à, một tháng nữa, chúng ta sẽ chính thức là một gia đình rồi.”
Triệu Tịch nãy giờ vẫn im lặng, giờ thì xúc động rơi nước mắt, cũng siết tay ông ta.
Nói với vẻ đầy tình cảm:
“Kỷ Chi, đời này gặp được anh thật là may mắn.”
Còn người ngoài như Chung Tầm Châu—
Nhìn cảnh ấy, còn cảm động đến lau khóe mắt, không biết là xúc động hay là mừng cho họ.
Nó còn dùng cùi chỏ huých nhẹ vào vai tôi:
“Mẹ xem kìa, người trung niên mà vẫn có tình yêu rực lửa đến vậy.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Tôi và Chung Kỷ Chi quen nhau từ thời cấp ba, cùng nhau trải qua đại học, rồi kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Năm sau sinh ra Chung Tầm Châu.
Anh ấy tính tình hiền lành, chưa từng lớn tiếng với tôi, cũng hiếm khi ngủ ngoài, luôn coi trọng mái ấm nhỏ của mình.