Xuyên Vào Tiểu Thuyết Cẩu Huyết

Chương 7

"Phải thì đã sao? Chỉ cần con bé là người A Kiệt muốn bảo vệ thì tao nhất định phải giữ nó lại."

Bà ta còn nói: "Loại người thấp hèn như mày, từ nhỏ sống ở đáy xã hội, vĩnh viễn không thể hiểu được tình mẫu tử của tao và A Kiệt! Chỉ cần là điều thằng bé muốn, tao sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thực hiện!"

Nhìn bà ta tự cảm động đến mức đấy, tôi lại nhớ đến cảnh trước đây bà ta luôn chạy theo hỏi han Mạnh Kiệt, còn anh ta thì tỏ vẻ khó chịu ra mặt. 

Thấy buồn cười, tôi cố tình nói với giọng đầy ác ý: "Bà đối xử tốt với con trai bà như vậy, đáng tiếc là anh ta chỉ quan tâm đến Mạnh Tuyết thôi. Bình thường trước mặt tôi, anh ta nhắc đến Mạnh Tuyết cả trăm lần chứ có bao giờ nhắc đến bà đâu."

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt mẹ Mạnh lập tức tắt ngúm.

Ngay từ ngày đầu tiên tôi về nhà, Mạnh Kiệt đã nói với tôi rằng Mạnh Tuyết là người thân quan trọng nhất của anh ta, dặn tôi đừng bắt nạt cô ta.

"Những lời này anh ta nói rất nhiều lần, nhưng chưa từng nhắc đến bà, bà xem lại mình đi, sống chẳng khác gì người hầu của Mạnh Tuyết."

Dường như tôi đã chạm vào nỗi đau của bà ta, mẹ Mạnh vội vàng định nói gì đó nhưng tôi lại tiếp lời: "Nếu bà cũng là người thân quan trọng nhất của Mạnh Kiệt thì tại sao anh ta luôn bảo bà phải bảo vệ Mạnh Tuyết, chứ không phải bảo Mạnh Tuyết bảo vệ bà?"

Nói xong, tôi thích thú lại gần mẹ Mạnh, lúc này bà ta đang vô cùng tức giận, tôi khẽ huýt sáo một cái rồi bảo: "Bà mẹ hoàng hậu à, con trai bà cần phụ nữ chứ không cần bà đâu!"

Ngay sau đó, mẹ Mạnh bịt tai hét lên.

Giờ bà ta chẳng chịu nổi bất kỳ kích thích nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận